Đêm vốn có rất nhiều vì sao, nhưng giờ đây lại bị cát bụi và đống đổ nát vây ép đến nghẹt thở. Văn Dã ngồi trên tảng đá trải chăn lông, nhìn Tống Nguyên mở hộp đồ hộp. Ánh sáng xung quanh quá tối, y không thể vừa cầm điện thoại vừa mở hộp được. Y liếc nhìn Văn Dã mấy lần, rồi cuối cùng tiến lại gần hơn, khẽ nói: "Anh giúp em chiếu sáng một chút được không? Sáng hơn một chút là em mở được rồi."
Văn Dã cầm lấy điện thoại, ánh đèn pin soi sáng hộp đồ trong tay Tống Nguyên. Những ngón tay của y thanh mảnh hơn anh, các khớp xương cũng không rõ lắm. Văn Dã không rõ từ lúc nào mình đã thất thần, khi anh nhận ra thì ánh đèn pin đã rời khỏi hộp đồ hộp và chiếu lên khuôn mặt Tống Nguyên. Trông y gầy hơn trước, môi không có chút máu, cằm dán miếng băng màu da, có lẽ dán quá sơ sài nên góc băng bị bong lên.
Tống Nguyên ngước mắt nhìn anh, con ngươi dưới ánh sáng trắng trông càng nhạt màu hơn. Văn Dã vội dời ánh mắt đi, chiếu lại vào hộp đồ hộp. Đợi đến khi Tống Nguyên mở được nắp hộp, anh mới lên tiếng hỏi: "Cằm cậu sao vậy?" Tống Nguyên không đáp, y đưa hộp đồ đã mở cho Văn Dã, đợi vài giây thấy anh không có ý định nhận, đành đặt nó bên cạnh Văn Dã.
Tống Nguyên đưa tay chạm vào cằm, sờ thấy góc băng bị bong lên, dùng chút sức ấn nó xuống. Y dùng gần mười giây để suy nghĩ xem có nên dùng khổ nhục kế nói rằng đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984682/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.