Rõ ràng cảm nhận được một bộ phận nào đó trong cơ thể đang bị đào rỗng, Tống Nguyên nhìn bóng lưng Casper, lần hiếm hoi không để sự hiếu thắng chiếm lĩnh tâm trí. Chân y run rẩy, đầu ngón tay cũng không ngừng run lên, cho đến khi thang máy phát ra tiếng báo sốt ruột, Văn Dã lại nhìn về phía y.
Tống Nguyên mỉm cười, bước vào thang máy. Dù trong không gian chật hẹp, con người vẫn có thể phân chia thành hai phe, và Tống Nguyên với Văn Dã đứng ở hai phía đối diện. Khi thang máy không ngừng đi xuống, Tống Nguyên có chút hoảng hốt, y cảm thấy như mình đang trải qua một cơn ác mộng khổng lồ, bắt đầu từ đêm pháo hoa rực rỡ ấy, kéo dài cho đến tận bây giờ.
Có lẽ vì y không đáng được thương xót, ác mộng nhanh chóng trở thành hiện thực. Trên sân bóng rổ, lần thứ hai y và Văn Dã đối đầu nhau. Vì sự xuất hiện đột ngột của y, Tạ Minh Hiên vốn định ra sân đã chủ động rút lui, cậu ta bước ra ngoài, tiện tay xé một gói khăn ướt, vừa lau tay vừa cười nói: "Cuối cùng cũng có người mới tham gia, ngày nào cũng chỉ có mấy đứa chúng tôi chơi, chán muốn chết."
Tống Nguyên không thích người khác gọi y là người mới, y không phải kẻ tạm thời tham gia. Y liếc nhìn Văn Dã đang đứng đối diện, anh cởi áo khoác ra đang khởi động, Casper đứng phía sau bắt chước động tác của anh, cười rất vui vẻ. Tống Nguyên thu hồi ánh mắt, tháo đồng hồ đặt sang một bên, cúi người nhặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984708/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.