Trên những cành cây treo đầy những quả bóng màu hồng nhạt được buộc bằng sợi chỉ vàng, một quả bị tuột dây, bay cao theo gió.
Văn Thuật cúi đầu nhìn Tống Nguyên, giọng trầm thấp: "Nếu em thích anh, chúng ta có thể thử."
Tống Nguyên sững người. Điều y cố gắng bấy lâu, vậy mà Văn Thuật lại nói ra một cách nhẹ nhàng đến thế. Như thể trung khu thần kinh bị trục trặc, y không muốn khóc, cũng chẳng muốn cười, trái tim Tống Nguyên xẹp xuống như thể bị xì hơi, y cảm thấy có gì đó không ổn.
"Anh không phải sẽ..." Tống Nguyên nghe thấy giọng mình khàn đặc, y ngập ngừng rồi nói lại: "Nhưng anh sắp kết hôn với chị Lộ mà."
Văn Thuật ừ một tiếng.
Anh nhìn Tống Nguyên bằng ánh mắt gần như không có chút dao động nào, rồi nói: "Nếu em đồng ý."
"Chúng ta có thể không nói cho cô ấy biết."
Tống Nguyên nắm chặt lan can, vết rỉ sét màu đen dính vào tay, y ngước lên nhìn Văn Thuật rất nghiêm túc. Lần đầu tiên, y cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gì về Văn Thuật.
Văn Thuật đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tống Nguyên, gỡ tay y ra khỏi lan can, cụp mắt xuống nhìn vết rỉ sét dính trên lòng bàn tay y.
Không có ý định lau sạch cho Tống Nguyên, nhìn một lúc, Văn Thuật buông tay ra, cởi một nút tay áo hơi chật, rồi mới nói tiếp: "Quyền lựa chọn ở em, nếu em không muốn cũng không sao."
Nghe có vẻ rất chu đáo.
Giọng Văn Thuật rất thấp, như thể đang kể một chuyện chẳng liên quan gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984725/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.