Cái lạnh ẩm ướt của Kiềm thành như muốn thấm vào tận xương tủy, bầu trời xám xịt hòa cùng màu gạch xi măng. Văn Dã cao lớn nhẹ nhàng mở cửa xe, đỡ ông chủ của Thẩm Phong vào ghế sau. Sau khi chắc chắn Tống Nguyên đã ngồi yên vị, anh đứng thẳng người, quay lại nhìn xuống và nói: "Có thể phiền cô lái xe được không?"
Giọng Văn Dã khàn đặc, Thẩm Phong ngớ ra một lát rồi mới đáp vâng.
Đêm đã khuya, để rút ngắn thời gian, Thẩm Phong chọn con đường gần nhất. Đèn đường chiếu sáng những gờ giảm tốc phủ sơn phản quang, xe rời khỏi cầu vượt rồi rẽ vào đường hầm vòm bên phải.
Trong đường hầm sáng rực, Thẩm Phong hạ tấm chắn nắng xuống, vô thức liếc nhìn gương chiếu hậu.
Vai Văn Dã thõng xuống, Tống Nguyên nhắm mắt, đầu tựa vào vai anh. Có lẽ vì ánh sáng trong đường hầm quá chói, y nhíu mày khẽ, Văn Dã đang cúi đầu thẫn thờ liền nghiêng người nhìn y một lúc, rồi giơ tay che mắt cho y. Đường hầm thẳng tắp và dài, khi gần đến lối ra tròn xoe, Thẩm Phong lại liếc nhìn, Văn Dã vẫn giữ nguyên tư thế đó.
Có lẽ vì ánh mắt cô quá rõ ràng, Văn Dã bỗng ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay Thẩm Phong.
"Xin lỗi." Thẩm Phong ngập ngừng một chút rồi nói.
Xe ra khỏi đường hầm, đôi mắt Văn Dã vừa mới được ánh sáng chiếu rọi giờ chìm vào bóng tối, anh ngồi trong một mảng tối, hạ tay đang che mắt Tống Nguyên xuống, mỉm cười bảo không sao.
Khu biệt thự Tống Nguyên ở gần núi, vì trong xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984735/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.