Trên đường về, cơn mưa nặng hạt trút xuống, mang theo khí thế như muốn gột tẩy cả trái đất.
Sau khi đưa Tống Nguyên và Văn Dã về khách sạn, Thẩm Phong gọi điện cho y.
"Tống Tổng." Thẩm Phong nói, "Ngày mai chỉ còn một vé máy bay chuyến chiều, cần đặt trước cho ngài không ạ?"
Tống Nguyên cầm điện thoại, y nhìn thấy Văn Dã đang đứng chân trần dưới ánh đèn chùm hình chữ nhật, anh đang cúi người cởi áo, tấm lưng và xương bả vai gầy gò hiện rõ dưới ánh sáng.
"Tôi có thể đặt cho ngài Văn chuyến sáng ngày kia..."
"—Không cần." Tống Nguyên ngắt lời Thẩm Phong, "Mua chuyến sớm nhất ngày mai, hai vé."
Thẩm Phong dạ một tiếng rồi cúp máy.
Sáng hôm sau, lúc sáu giờ năm mươi phút, Tống Nguyên và Văn Dã rời khách sạn, lên xe ra sân bay.
Mưa ở Vancouver có dấu hiệu ngớt dần, mặt trời ẩn sau tầng mây dày đặc hé lộ tia nắng vàng, chiếu sáng những sắc thái đậm nhạt trên mặt đường xi măng.
Xe nhanh chóng đến sân bay, Thẩm Phong cầm hộ chiếu của họ đi lấy vé, Tống Nguyên cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, y giao hành lý cho Văn Dã rồi quay người vào nhà vệ sinh.
Khi rửa tay xong đi ra, Tống Nguyên phát hiện Văn Dã vốn đang đứng dưới bảng thông báo điện tử đã biến mất.
Tống Nguyên tìm một vòng lớn, cuối cùng qua lớp kính trong suốt khổng lồ, nhìn thấy Văn Dã đang đứng bên ngoài. Anh hơi lười biếng tựa vào cột, bên chân đặt vali, chân phải đung đưa nhẹ, cúi đầu không biết đang nhìn đâu, miệng ngậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984742/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.