Khi Văn Dã bước vào từ bên ngoài, anh nhìn thấy hai chiếc ly rượu không đặt trước mặt Tống Nguyên.
Tống Nguyên ngước nhìn, ánh mắt y vượt qua anh để neo đậu tại người phía sau, nhịp chớp mắt chậm rãi hẳn.
"Họ bảo đây là rượu gạo tự nấu." Tống Nguyên chạm nhẹ vào chiếc ly, mắt cong lên, "Ngon lắm."
"Sao lại uống rượu nữa rồi." Văn Thuật bước tới, cầm ly lên ngửi, mùi cồn nồng nặc khiến hắn nhíu mày.
"Để tụi anh đưa em về." Văn Thuật đặt ly xuống, nói với Tống Nguyên.
Trên đường về, không khí trong xe trở nên yên ắng đến lạ thường. Lộ Khả Doanh ngồi im lặng ở ghế trước, Văn Thuật thỉnh thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Văn Dã ngồi cạnh Tống Nguyên, cười bảo cậu đừng nôn lên người anh.
Tiếng nhạc từ radio lẫn với tạp âm kêu lên xèo xèo. Văn Dã nghiêng đầu, liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Nguyên, đưa tay vỗ vào lưng ghế phía trước.
"Tắt nhạc đi." Giọng Văn Dã rất nhẹ, "Khó nghe quá."
Trước khi Văn Thuật với tay, Lộ Khả Doanh đã nhanh hơn một bước tắt radio, rồi mỉm cười với Văn Dã.
Sau gần bốn mươi phút, Tống Nguyên nghe Văn Thuật gọi tên mình. Văn Thuật mở cửa xe, nắm cánh tay dìu y ra ngoài.
"Về uống nước rồi ngủ đi." Thấy y đứng vững, Văn Thuật rút tay về.
Tống Nguyên cúi đầu cười, tình trạng của y có lẽ bảy phần thật ba phần giả. Trước khi uống cạn hai ly rượu gạo, y cũng không ngờ men rượu lại nặng đến thế. Thêm cả bát chè đá y cố ép mình ăn, giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984749/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.