Khi Tống Nguyên tỉnh dậy, trong xe tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ trần xe lọt xuống.
Y khẽ cử động, chiếc áo đắp trên người trượt khỏi vai, sắp rơi xuống đất. Y định đưa tay với lấy nhưng tay chậm hơn não một nhịp.
Tiếng khóa màn hình điện thoại vang lên từ phía trên đầu, Văn Dã cúi người xuống nhặt chiếc áo rơi dưới đất. Tống Nguyên gần như chôn mình trong lồng ngực Văn Dã, chiếc áo thun ấm áp chạm vào má y, y có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
"Dậy rồi à." Giọng Văn Dã vang lên.
Tống Nguyên ngồi dậy, tay chân hơi tê, y ngước mắt nhìn Văn Dã. Anh mặc áo thun, phủi phủi áo hoodie hai cái rồi nhanh nhẹn mặc lại vào, khi giơ tay lên, vạt áo thun hơi cuộn lên, để lộ hình xăm hơi xanh bên hông anh.
Tống Nguyên định nói gì đó, nhưng cảm giác buồn nôn dâng lên dữ dội trong dạ dày, y sợ vừa mở miệng sẽ nôn ra, nên chỉ mím môi gật đầu.
Văn Dã không nói gì, anh mở cửa xe bước xuống, đi vòng qua đầu xe, trước khi mở cửa còn duỗi tay một cái.
Xe lại chạy tiếp, không biết có phải ảo giác của Tống Nguyên không, y cảm thấy Văn Dã lái xe ổn định hơn lúc trước. Nhưng trong xe vẫn ngột ngạt, y khẽ tằng hắng, định hé cửa sổ một chút. Nhưng trước khi y nhấn nút, cửa sổ bên cạnh từ từ hạ xuống, điều chỉnh vài lần, cuối cùng dừng ở vị trí vừa đủ cho y thở nhưng không làm y đau đầu vì gió.
Tống Nguyên nghiêng đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-gia-nhap-mien-tuu/984753/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.