Nguyễn Ly đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Phục Thăng, mặt mày hơi thấp, đáy mắt đè nặng lửa giận.
Dáng vẻ của Nguyễn Ly khiến Phục Thăng trong lòng run lên, giữa cơn hoảng loạn, hắn tựa hồ thấy được Long Vương Hi Đan ở trước mắt.
Khí thế kia, thần thái uy nghiêm kia, giống nhau như đúc.
Rõ ràng vẻ mặt Nguyễn Ly không hề nghiêm nghị, lại như cũ làm người sợ hãi.
Phục Thăng theo bản năng cúi đầu, chắp tay nói: "Điện hạ nói không sai, vật kia vốn thuộc về Dục Long Uyên, năm xưa đã bị kẻ gian trộm đưa ra ngoài."
Những lời của Phục Thăng giống như nước nhập chảo dầu, khiến hiện trường lại một lần nổ tung.
"Phục Thăng đại nhân, vì sao chúng ta không biết?"
"Năm xưa ngài cũng không nhắc đến chuyện này."
Phục Thăng thở dài một tiếng, chuyện tới nước này hắn cũng vô pháp giấu giếm nữa, trước mắt hắn cần thiết giúp điện hạ, cũng cần cho tộc nhân một cái công đạo.
Vì thế hắn đứng trước đại điện, nói rõ toàn bộ ẩn tình năm đó.
Biết được Hàng Long Thần Mộc vốn thuộc về Dục Long Uyên, phản ứng của mọi người ở đây không khác gì Nguyễn Ly lúc trước, đầy mặt không thể tin tưởng.
"Đồ vật khắc chúng ta đến chết, thế nhưng lại thuộc về Long tộc?" Bên dưới, thần tướng Thanh Long chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, lập tức đứng bật dậy, lảo đảo đi tới gần Phục Thăng vài bước, trong mắt hiện rõ tơ máu, tiếng nói cũng nghẹn lại.
Phục Thăng gật đầu, "Đúng vậy."
"Buồn cười, thật sự là buồn cười, thánh địa giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-long-quyet/1467717/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.