Editor: May
Mắt đào hoa tươi đẹp của Thịnh Vị Ương, phù sương mù càng thêm không chịu khống chế tản ra ở trong ánh mắt.
Cuối cùng mắt tiễn ướt át, con ngươi đỏ yêu diễm.
……
Rõ ràng mang theo dụ hoặc, lại như con mèo đáng thương nhìn anh, khóe môi đỏ giống như máu cắn chặt, giống như đang oán niệm anh thô bạo dã man.
Không sai, anh luôn khi dễ cô.
……
Đột nhiên, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái đau đỡn hỗn loạn một chút!
Động tác hạ thân va chạm dừng lại, chôn thật sâu ở trong cơ thể cô, vươn tay chà lau nước mắt nơi khóe mắt cô.
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông mê hoặc tới cực hạn rồi, ôn nhu hống cô,
“Không khóc.”
Thịnh Vị Ương rõ ràng không khóc, nhưng nghe được lời nói của anh, lại có thể cảm thấy lòng tràn đầy đều là ủy khuất, lập tức liền khóc ra, hơn nữa càng khóc càng lợi hại, trên lông mi đều treo nước mắt.
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó hoàn toàn chính là một chủ nhân không biết dỗ người, ngược lại vẫn quát cô, chợt rống lên một tiếng,
“Là em muốn chạy!”
Thịnh Vị Ương xoa mũi lung tung một chút, mắt to ngập nước nhìn anh,
“Tôi nói tôi muốn bỏ chạy khi nào?”
“Vậy em không đi?” Mắt sâu đen nhánh của người đàn ông mang ánh sáng chiếu rọi.
“Tôi đi cái gì?” Thịnh Vị Ương đặc biệt mê mang hỏi lại, “Còn chưa tới ba tháng.”
……
Chợt, mặt Hoàng Phủ Bạc Ái âm trầm, thật giống như đột nhiên kết băng.
Cô vẫn là muốn đi, vẫn là muốn rời khỏi anh……
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-ty-cung-chieu-vo-nam-than-hon-sau-101degc/320506/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.