Công việc của Phan Vân Kiều khá nhàn rỗi, chỉ ngồi một chỗ vẽ vời, nhưng năng suất thì không chắc chắn. Tạ Thảo Nhi nhìn cô bạn đang cầm hoa ngửi mà chưa hề động bút xuống thì thở dài.
Cô ấy nghe được sáng nay Phan Vân Kiều bị thúc giục nộp bản thảo, chạy deadline sấp mặt nên mới mang hết đồ nghề đến đây. Chứ bình thường thì chắc là chỉ mua cái gì đó ăn, song đợi cô ấy đóng cửa là đi về.
"Vợ yêu ơi~~~"
Hôm nay, Đinh Cường Phú được nghỉ, anh làm xong việc nhà rồi đến cửa hàng. Mong muốn phụ giúp bà xã của mình. Đang chán nản lại gặp một màn vợ chồng ân ái, Phan Vân Kiều hết chịu nổi, lên tiếng nói: "Hai người làm ơn đi! Tôi còn ở đây đấy."
"Thế mày đi đi."
Tạ Thảo Nhi thẳng thắn nói, khiến Phan Vân Kiều giận tím người. Bạn bạn bè bè, có sắc quên bạn. Cô ấy biết, cho dù Phan Vân Kiều có ở đây cả buổi sáng nay cũng không có ý tưởng đâu. Bởi vì linh cảm đến bất chợt, đâu phải muốn đến là được.
"Hứ!"
Tầm mắt cô hướng đến quán ăn đối diện. Tự nhiên thấy đói, mà lại không mang tiền. Hay sang ghi nợ nhỉ? Dù gì cũng chung một nhà, coi như hàng xóm tầng trên tầng dưới, chắc anh ta không kẹt xỉ đến vậy đâu ha?
Lại nhìn đôi vợ chồng kia, Phan Vân Kiều đành cúi xuống dọn đồ nghề, bê hết sang bên đường. Quán ăn của Triệu Thế Hiển khá đông khách, dường như cô không thấy bàn nào còn trống cả.
Thoáng thấy bóng dáng của cô, Triệu Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hang-xom-la-nguoi-yeu-kiep-truoc/388646/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.