Khi Lâm Thiên Tuyết tỉnh dậy lần nữa trời đã về chiều.
.
Cô nhóc nào đó , mơ màng tỉnh dậy , bên dưới hơi đau khiến cô nhớ lại chuyện lúc sáng , vì kích động không kìm chế cảm xúc mà đã gây ra một chuyện xấu hổ chết đi được.
.
Ôi! người chủ đông còn là cô nữa đấy, xấu hổ thì có nhưng hối hận thì không ? Trãi qua bao khó khăn thậm chí sống đi chết lại cô cũng thực hiện được nguyện vọng ở bên cạnh , trao những gì tốt đẹp và hạnh phúc vời người mình yêu.
.
Lúc cô cựa mình tỉnh giấc anh biết cô đã tỉnh nhưng cả đầu cũng không ngẩng lên , chỉ thấy hàng lông mi dài rung rinh, nhìn vành tai cũng ửng đỏ , anh biết cô nhóc đang xấu hổ đây mà.
.
Tần Bách Nhiên chơi xấu thò tay vào chăn nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại , miệng ngậm mút nhẹ vành tai cô, cả người Lâm Thiên Tuyết run lên.
\-" Bảo bối em tỉnh rồi, còn đau không em ?"
Lấy tay chặn lại đôi tay đang làm loạn , ngẩng mặt , đôi mắt nâu mơ màng trừng anh , môi hồng phụng phịu lên án.
\-" Tay anh ! làm gì thế? "
Ai đó mặt dày sáp lại cắn nhẹ lên môi cô.
\- "Anh sờ của vợ mình cũng không được sao? "
Lời nói vừa thật vừa giả của anh làm cô ngớ ra.
.
\-" Ai.
.
ai là vợ của anh?"
Anh ôm chặt cô vào lòng , đầu vùi vào hõm vai cô , hôn lên bờ vai mãnh mai , mút mạnh lên cổ cô ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-den-tu-anh/414873/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.