Dương Tử Văn cùng Phương Hạo bước vào tần hầm của Dương Gia, nơi này giam giữ những người đắc tội với Dương Gia và trong số đó có Mộc Đồng và đàn em mà cô ta thuê.
Phương Hạo và Dương Tử Văn ngồi trên chiếc ghế sofa dài, trước mặt là Mộc Đồng cùng đàn em cô ta đang bị trói tay, trói chân, mà thuộc hạ ở đây cũng ác quá nhỉ? Thích thì cho ăn không thích thì cho nhịn đói.
“ Phương Hạo tha cho em đi em thật sự biết lỗi rồi ” Mộc Đồng khóc lóc r3n rỉ trước mặt, Phương Hạo lạnh lùng nhìn cô ta.
Phương Hạo nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, càng nhìn cô ta anh càng hận không thể băm cô ta ra thành trăm mảnh.
“ Tha cho cô? Cô hối lỗi vậy những vết thương trên người vợ tôi thì sao? ” Phương Hạo lên tiếng.
Dương Tử Văn chỉ ở một bên quan sát, anh liếc mắt nhìn đến tên thuộc hạ của cô ta, hôm trước đã đánh và trói Lạc Y Sương liền nói.
“ Cánh tay nào của mày hôm trước đụng vào em tao? ”
Tên đó sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ mở miệng cầu xin Dương Tử Văn tha mạng “ Dương Thiếu tha tội, là cô ta xúi giục tôi, tôi không biết cô gái đó là người của ngài ”.
“ Tao hỏi mày là cánh tay nào đã đụng vào em tao? ” Dương Tử Văn không hề quan tâm đ ến lời cầu xin đó chỉ khăn khăn vào câu hỏi chính.
Tên thuộc hạ sợ hãi run rẩy hết cả người, ánh mắt nhìn anh mang theo sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-do-von-khong-phai-cua-em/1836053/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.