-Mai, con đâu rồi?- Tiếng của mẹ nó vang vọng khắp nhà.
-Con ở đây ạ.- Nó nhăn nhó rời khỏi phòng.
-Con đem đồ này sang nhà cô Hà giúp mẹ nhé.- Mẹ nó tươi cười.
-Tại sao con phải đi ạ?- Nó tròn mắt.
-Chứ chẳng lẽ con nói mẹ đi.- Mẹ nó trợn mắt nhìn nó.
-Con không có ý đó.
-Vậy thì tốt, con đi chuẩn bị đi rồi đi nhanh lên.
-Mẹ làm gì mà vội quá vậy. Con biết rồi.
Haizz, vậy là đi đứt ngày nghỉ cuối tuần bình yên của nó. Đành vậy, nó phải thuận lòng mẹ để đi ra ngoài, lại là đến nhà tên kia nữa chứ.
Sau một hồi vòng vèo ngang dọc, cuối cùng nó cũng đã đến được nhà của Hoàng. Nhấn chuông một hồi lâu mới có người ra mở cửa, mà người mở cửa này hơi quen quen. Hình như là...
-Sao lại là cậu?- Nó hỏi.
-Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Sao cô lại ở đây?
-À.- Giờ nó mới nhận ra mình hỏi ngốc đến mức nào.- Mẹ tôi bảo tôi đem cái này đến cho cô Hà.
-Vậy à, vào nhà đi.
-Thôi khỏi, cậu cầm vào đi, tôi về đây.
-Khoan đã.- Hoàng vội lên tiếng ngăn cản ý định của nó.
-Còn có chuyện gì sao?
-Đợi tôi một chút.
Không đợi nó trả lời, Hoàng đã chạy biến vào bên trong, nhưng cũng rất nhanh sau đó quay trở lại.
-Sao thế, có chuyện gì?
-Nếu không bận thì cùng tôi đi dạo được không?
-Đi dạo?
-Đúng vậy.
-Hôm nay cậu bị sao thế, bồ đá hả?
Hoàng tròn mắt nhìn nó, cả điều đó mà nó cũng có thể nghĩ ra sao, có nhầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-don-gian-la-ta-duoc-ben-nhau/188100/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.