Minh đứng tựa người vào thành ban công nhìn xa xăm lên bầu trời đêm. Anh đã rời nhà về quê được 2 ngày rồi. Có người gọi cho anh nói về chuyện của Mai ở lớp khiến cho anh vô cùng lo lắng. Không biết nó có sao không, không có anh bên cạnh không biết nó có nổi giận mà gây chuyện không? Phải cố gắng giải quyết xong mọi chuyện ở quê để nhanh chóng trở về mới được.
Mai giờ này đang ở trong bếp lúi húi chuẩn bị một số thức ăn. Hôm nay bố mẹ Hoàng đều có việc đi vắng, nên nó đành ra tay vào bếp nấu ăn. Dù gì cũng đang ở nhờ nhà người khác, phải giữ ý tứ một chút chứ.
Nó đang nấu nướng thì điện thoại nó vang lên.
-Alo...- Nó vừa nghe vừa tiếp tục nấu.
-Anh đây, em sao rồi?
-A, anh Minh.- Nó reo lên.- Em vẫn khỏe ạ. Còn anh?
-Anh và bố mẹ vẫn khỏe.
-Mọi chuyện ra sao rồi ạ?
-Cũng không có gì nhiều đâu, em học hành ra sao?
-Vẫn vậy, yên tâm, em rất ngoan.
-Vậy là tốt rồi, anh nghe nói chuyện ở trường...
-À, chuyện đó à? Có chuyện gì không ạ?
-Anh thấy em có vẻ cũng nổi tiếng thật nhỉ?- Nó có thể nghe thấy tiếng cười từ đầu dây bên kia.
-Anh còn nói nữa, tại anh chứ tại ai.- Nó làm nũng.
-Ồ, thế sao, em đang trách anh đấy à?
-Không có, em đâu có ý đó, em thương anh nhất mà.
-Nói mà không biết ngượng.
-Tại sao phải ngượng, em nói thật mà.
-Thôi được rồi, em ở nhà đó có quen không?
-Cũng được, có chút không thoải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-don-gian-la-ta-duoc-ben-nhau/188108/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.