Tang lễ của Yến Phương diễn ra, những người đến viếng cũng chỉ có vài cô chú công nhân khi trước làm chung với bà, hoặc là cô giáo chủ nhiệm cùng những người bạn trong lớp của Bạch An Túc.... Còn lại, người luôn ở bên cậu suốt hai mười bốn tiếng, xin nghỉ làm cũng chỉ vì lo lắng cho cậu cũng chỉ có mỗi Lưu Đình Vĩ
- Tiểu Túc, ăn một chút bánh bao cùng uống sữa đi, ngày mai là chôn cất bà ấy rồi. Hai ngày nay em đã ăn cái gì tử tế đâu? Nếu cứ như vậy ngày mai lấy sức đâu hả?
Bạch An Túc từ ngày bà Phương được đưa vào quan tài thì cậu đã không còn khóc nữa. Đôi mắt chỉ có đau thương chất chứa trong đó, nhưng khuôn mặt thì lại bình thản vô cùng. Tiếp nhận cái bánh bao trắng từ tay anh, cậu cố gắng ăn thật nhanh như cố đẩy lùi điều gì đó, để lấy sức chống đỡ thân thể. Lưu Đình Vĩ nhìn di ảnh của người phụ nữ đang cười hiền hậu kia. Bỗng dưng cũng cảm thấy xót xa vô cùng...
Cho nên anh chỉ có ghề góp được hết sức mình, cũng chính một tay Lưu Đình Vĩ tổ chức cái tang lễ này, bà nội của anh cũng chính là hiệu trưởng của An Túc nào không biết cháu trai mình đang thương ai, cho nên chính bản thân bà cũng đã gởi đến một lãng hoa thật đẹp đến tang lễ để tiễn người ra đi
--------**------
Ngày chôn cất của Yến Phương, thời tiết thật sự rất đẹp. Ánh nắng dịu nhẹ thổi trên bãi cỏ xanh của nghĩa địa, mùi hương từ cỏ phảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-la-khi-gap-em/2583650/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.