Chương 67
"Chưa ăn à?"
Không thấy Tiêu Yến Tranh trả lời, Trần Tĩnh nghi ngờ: “Anh bận đến mức ăn hay chưa còn không nhớ à?” Vừa xúc một muỗng bánh ngọt nhưng không đưa lên miệng mình mà đưa cho người đàn ông: “Còn dư miếng này anh ăn đi, em không ăn được nữa, ăn xong thì đi nấu cơm! Em muốn ăn cơm!”
Giọng Trần Tĩnh vẫn còn tức giận, nhưng vào tai Tiêu Yến Tranh lại như bản nhạc êm dịu tuyệt vời!
Hành vi của cô gái nhỏ có ý nghĩa gì? Rõ ràng là cô đã bớt giận! Rõ ràng là đã qua cơn mưa giông! Còn cái gì làm cho hắn yên tâm được hơn nữa chứ!
Ăn một miếng hết luôn muỗng bánh! Hắn hôn trộm lên mặt cô một cái rồi nhanh chóng đi vào bếp, bắt đầu hăng hái nấu nướng!
Cô gái nhỏ cuối cùng vẫn là đau lòng cho hắn, không quá mức làm khó hắn, cô tốt đẹp như vậy, hắn yên lặng ghi nhớ trong lòng!
Đầu bếp Tiêu phát huy hết khả năng của mình, đem hết nhu tình vào từng món ăn ngon, khiến cô gái nhỏ rất thoả mãn!
Ăn cơm tối xong, Tiêu Yến Tranh nói phải mang cơm đến bệnh viện, Lâm Dĩnh Trinh chỉ có một mình, không thể bỏ đứa nhỏ để ra ngoài mua cơm.
Trần Tĩnh tỏ ý hiểu, nhưng lúc tiễn hắn ra cửa, cô níu tay hắn, do dự mấy giây mới nhỏ giọng nói: “Nhớ luôn mang theo điện thoại bên người, đừng để người khác tuỳ tiện nghe máy của anh”
“Hả?”
Tiêu Yến Tranh vô thức đáp lại, người khác nghe điện thoại của hắn? Não chuyển động một cái là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-mong-muon-thu-linh-lung/1981339/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.