🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 29

Tống San San lại nở nụ cười gian xảo, ngồi xuống vòng tay qua vai Trần Tĩnh: “Này, nói xem, cậu thoải mái như thế nào?”

Trần Tĩnh dí tay vào trán, đẩy Tống San San sang một bên, sẵng giọng: “Tiểu thư, có thể dè dặt một chút được hay không! Đừng quên, cậu còn chưa kết hôn đấy!”

“A!” Nghe vậy Tống San San ngửa mặt lên trời hét lớn: “Cậu đừng có mà đâm bị thóc chọc bị gạo! Đây đích thị là trả thù tớ!”

“Hừ!” Trần Tĩnh nhướn mi, bày ra bộ dạng không làm cho ngươi tức chết thì không được.

“Được rồi! Dù sao tớ cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu, cậu ấy, phải giữ lại đừng lui cho mình, đừng có một lòng một dạ bỏ ra tất cả! Cậu nhìn lại mình lúc trước xem, cậu nhận lại được cái gì? Không có gì cả! Cậu nói cậu không thua thiệt sao?” Tống San San giống như mẹ già đang lo lắng cho con gái.

“Tớ biết tớ biết” Trần Tĩnh ôm Tống San San, gác cằm lên vai cô: “Nhưng Tiêu Yến Tranh với Triệu Thành Vũ khác nhau, hơn nữa chúng tớ đã kết hôn rồi, kết hôn đó, cậu hiểu không? Chúng tớ là người một nhà, chân chính là người một nhà! Bây giờ mọi suy nghĩ của tớ chỉ là làm sao cho cái nhà này ngày càng hài hoà mỹ mãn, tớ và hắn giờ là một thể, hắn là tớ, tớ cũng là hắn. Cậu biết đấy, tớ không để ý đến việc hắn kiếm được bao nhiêu tiền, việc ba mẹ hắn có tiền cũng không liên quan nhiều lắm đến bọn tớ, à đúng rồi, cậu có biết ba mẹ hắn cho tớ bao nhiêu hôm ra mắt không?”

Tống San San quay đầu nhìn Trần Tĩnh, mắt mở thật to, cô đã hỏi như vậy, hiển nhiên con số không hề nhỏ, lắc đầu một cái, không dám đoán.

Trần Tĩnh giơ 1 ngón tay: “Phía sau có 6 số 0!”

Tống San San không kịp phản ứng, giơ tay lên đếm: “Mười, trăm, ngàn, vạn… A! Một triệu?” Ánh mắt sáng như chuông.

Trần Tĩnh mím môi gật đầu, dù sao chỗ tiền đó cũng không phải của mình cho nên khi cô nhìn lại, đó cũng chỉ là con số mà thôi, lòng bình tĩnh như nước. Mặc dù cô đã từng nghĩ qua, nếu số tiền này cho mình thì quả không tệ, tính thu nhập hiện tại của cô, một năm không ăn không uống cũng chỉ kiếm được hai ba trăm ngàn, với mức chi tiêu của nhà cô bây giờ, một năm để dành được mấy chục ngàn đã tốt lắm rồi. Một triệu đủ cho cô sống mười mấy hai mươi năm!

Tống San San không ngừng gật đầu: “Được được! Được được!”

Trần Tĩnh bất đắc dĩ giữ đầu cô lại: “Đừng có gật nữa, cẩn thận không bay cả nước trong não ra bây giờ!”

Tống San San tức giận đứng dậy, ấn Trần Tĩnh lên sofa, náo loạn một hồi.

Một lúc sau, Tống San San mới tha cho cô: “Hừ, phụ nữ đã kết hôn gần đây rất phách lối đó nha! Đúng là có chỗ dựa có khác!”

Bị gọi là “phụ nữ đã kết hôn”, cô gái nhỏ cảm thấy cách gọi này rất tốt, ít ra còn có cảm giác hạnh phúc hơn là bị gọi “phụ nữ độc thân”!

Nói đến độc thân, cô không thể không quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô bạn thân.

“Này, lần này cậu định tính chuyện yêu đương thật à?”

Tống San San đứng dậy đi vào bếp, vừa đi vừa trả lời: “Không nhất định! Có thể trực tiếp lĩnh chứng! Có tấm gương của người nào đó rồi!”

“A a! Sao cậu không học được một phần tốt của tớ chứ?” Trần Tĩnh đi theo.

Tống San San quay sang liếc một cái: “Cậu có cái gì tốt?”

Trần Tĩnh: “…”

Được rồi, cái này cô không cãi được.

Cửa phòng bếp mở ra, mùi thơm của bánh bích quy ập đến.

“Oa! Tớ đang bảo sao trong phòng cứ có mùi thơm của bánh, tưởng là cậu ăn lúc trước vẫn còn mùi, không nghĩ Tống đại sư lại xuất sơn hành đạo!”

Tống San San cùng Trần Tĩnh quả thật có hoàn cảnh sống khác nhau nên sở thích cũng khác nhau. Tống San San bình thường thích làm bánh quy, bánh ngọt các loại phù hợp với cà phê, trà sữa, rất tiểu thư, so với “tên nhà quê” Trần Tĩnh thì hoàn toàn khác biệt. Trần Tĩnh uống cà phê sẽ mất ngủ, uống trà sữa sẽ đau bụng, chỉ ăn được bánh quy và bánh ngọt thôi.

Tống San San đeo bao tay, mở lò nướng, nhấc cái khay ra, từng chiếc bánh quy nhỏ xinh nằm xếp hàng đều tăm tắp, Trần Tĩnh vội vàng lùi ra sau, có ngon đến mấy cũng phải cẩn thận không bỏng.

Tống San San để bánh quy ra một cái đĩa nhỏ rồi mang vào phòng khách, lại quay vào bếp cắt một dĩa trái cây, hai người cùng uống trà chiều.

“Cục cưng, bây giờ tớ thành tội nhân của Tống gia!” Tống San San ngồi bệt trên thảm, dựa lưng vào sofa, duỗi thẳng chân, nhìn lên trần nhà, bày ra dáng vẻ đáng thương.

Trần Tĩnh nuốt miếng bánh quy, liếc một cái: “Chỉ vì không có đối tượng à?”

“A! Không có đối tượng chính là một cái tội. Vì không có đối tượng nên không kết hôn, không con cái, không người thừa kế, không giúp xã hội giải quyết vấn đề người lớn tuổi độc thân, ngược lại còn tăng thêm một người lớn tuổi độc thân. Không sinh con nên không duy trì được giá trị xã hội, sau này chỉ trở thành một loại phiền toái cho xã hội, không vì xã hội mà cống hiến một xíu nào, là sự bại hoại của xã hội…”

“Ha ha ha! Nếu loài người tuyệt diệt, nguyên nhân chính là do cậu đó!”

“Không thì còn ai nữa? Nếu không gánh cái vai này, tớ không xứng làm người!”

“Ha ha ha… Lợi hại!” Trần Tĩnh cười muốn nội thương! Cha mẹ có ý thức cao có khác!

“Cục cưng, tớ còn chưa nói cho cậu, thực ra gần đây có một tiểu ca đẹp trai đang theo đuổi tớ…”

“Hả?” Trần Tĩnh lập tức hưng phấn, khoanh chân ngồi trên sofa: “Nào nào, kể chi tiết đi!”

Tống San San vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng lên trần nhà, uể oải: “Là một huấn luyện viên thể hình! Chẳng phải tớ đã cho cậu xem qua rồi sao?”

Trần Tĩnh cố gắng nhớ lại hình sáng người đàn ông đó, hình như cũng không tệ, lúc đó Tống San San đi mở thẻ tại phòng tập, muốn tìm một huấn luyện viên hướng dẫn 1-1, lúc đó còn nói dẫn mình đi để bổ túc mắt, đừng tưởng cả thế giới này chỉ có một tên Triệu Thành Vũ, phải giống như huấn luyện viên này, cả người đầy khí chất mới gọi là đàn ông!

“Cũng không tệ, cậu định đồng ý à?” Trần Tĩnh ấn ngón tay lên vai Tống San San.

Tống San San quay đầu liếc Trần Tĩnh một cái, than thở: “Tớ bây giờ nhìn ai cũng giống nhau – không có cảm giác! Cho dù bây giờ Lương Triều Vỹ có đứng trước mặt tớ tỏ tình, tớ cũng phải cân nhắc. Không biết mình còn có thể động tâm nữa hay không”

“Ài! Theo lý thuyết thì tớ không có tư cách gì để nói cậu, nhưng tớ cảm thấy cậu cứ thử yêu xem. Dù sao cũng không phải là người yêu cầu cậu lập tức lĩnh chứng, chỉ cần cậu không ghét họ thì cứ thử xem. Thời gian càng lâu, cậu càng phong bế lòng mình thì sẽ ngày càng khép kín, sau này càng khó có thể mở lòng ra với ai, kết quả cuối cùng chỉ có 2 hướng: Hoặc độc thân cả đời, hoặc tuỳ tiện cưới một người mà không yêu”

Tống San San oán giận nhìn Trần Tĩnh: “Cậu không nói gì dễ nghe hơn được à?”

“Lời nói thật thường khó nghe, bé con”

Trần Tĩnh cũng thở dài một tiếng, nằm lên sofa, chạm đầu Tống San San: “San San, cứ yêu đi! Đừng để mình mắc nghẹn, coi như bị rắn cắn qua một lần, sợ gì cái dây thừng? Chẳng qua cũng chỉ là yêu thôi, đi ra ngoài, tiếp xúc với họ nhiều hơn, cuộc sống của hai người quả thực tốt hơn cuộc sống một người! Cứ cho cậu sáng tác một mình cả ngày đi, cậu cũng cần phải có tài liệu thực tế chứ, cậu không đi ra ngoài không tiếp xúc thì lấy đâu ra tư liệu thực tế? Dựa hết vào tưởng tượng sao? Còn sợ mình chưa rụng đủ tóc à?

“Cứ coi như sợ tổn thương, không dám trao thật lòng đi, vậy thì trước tiên đừng bỏ ra vội, cứ tiếp nhận những gì của đối phương trước đã, sau này rồi tính! Cậu phải đi những bước đầu tiên trước, chuyện sau này không ai nói trước được. Gặp đối tượng giới thiệu đâu nhất thiết phải đến chuyện sinh con đâu? Cậu đừng nghĩ nhiều quá!”

“A!” Tống San San nhắm mắt thở dài một tiếng, rồi mở mắt ra: “Hai chúng mình, nói người khác thì hay lắm, đến chuyện của chính mình thì không ra làm sao”

“Ha ha chẳng phải riêng chúng ta, cả nhân loại đều như vậy! Nói đến người khác thì rất hăng hái, nói đến mình là ngu luôn! Cái này gọi là người ngoài tỉnh táo, người trong u mê!”

“Này, điều kiện của huấn luyện viên kia thế nào?” Trần Tĩnh nổi tính tò mò.

Tống San San suy nghĩ một chút: “Cũng là đồng hương của tớ, tới thành phố D khoảng bốn năm năm, hình như cha mẹ cũng chuyển đến đây, những thứ khác thì không rõ lắm”

Trần Tĩnh giơ tay chọt vào má bạn: “Đi tìm hiểu một chút đi, nhìn vóc dáng không tệ, lại là đồng hương, tóm lại là có cảm giác quen thuộc đúng không. Tương lai có thể cùng nhau về nhà mẹ hoặc ở bên này, rất tốt!”

“Tiểu thư, có phải cậu nghĩ quá xa rồi không?”

Trần Tĩnh cười: “Dạ dạ! Cứ yêu trước đã, đừng suy nghĩ quá nhiều! Không vội phải kết hôn đâu, mới 28 thôi!”

“Cậu đi nhanh đi! Mau gọi cho Tiêu công tử nhà cậu tới đưa cái kẻ phiền toái này đi đi!”

“Ha ha ha! Không được không được! Cái gì mà quân tử báo thù mười năm cũng không muộn? Cậu nhìn đi, có nhớ những lời độc địa cậu nói với tớ không? Ha ha ha”

Tống San San tỏ vẻ bất lực: “Tớ có chút đồng cảm với Tiêu công tử nhà cậu, cái đồ phụ nữ thù dai này, sau này hắn lĩnh đủ!”

Năm giờ chiều, Trần Tĩnh nhắn tin cho Tiêu Yến Tranh, hỏi hắn đến đón cô về nhà ăn cơm hay cùng Tống San San ra ngoài ăn rồi về sau, Tiêu Yến Tranh dĩ nhiên lựa chọn mời cô cùng cô bạn thân đi ăn tối.

Bọn họ lựa chọn nhà hàng Hàn Quốc ngay dưới lầu, tình cờ gặp được huấn luyện viên thể hình mà Tống San San nhắc đến!

Cũng không có gì kỳ lạ, phòng tập đó nằm trong tiểu khu.

Tống San San sau khi ngồi xuống thì nhìn xung quanh, phát hiện cách họ một bàn chính là Quan Chính Thiên. Quan Chính Thiên hiển nhiên đã sớm nhìn thấy cô, nên khi ánh mắt cô lướt qua, trực tiếp chạm vào tầm mắt hắn. Bàn bên đó có 4 người, Tống San San cũng nhận ra, đều là các huấn luyện viên của phòng tập.

Quan Chính Thiên ngồi bên bàn đó chào hỏi bàn bên này, Tống San San giới thiệu, hắn liền không khách khí sang bên này ngồi cạnh Tống San San, đối diện với Tiêu Yến Tranh.

Chắc do bệnh nghề nghiệp của huấn luyện viên, Quan Chính Thiên làm quen rất nhanh với Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh, hỏi đủ thứ chuyện.

Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh cảm giác như bị tra hỏi hộ khẩu, bị hỏi từ nghề nghiệp, quê quán, tuổi tác, chỉ thiếu điều không hỏi thu nhập một tháng của bọn họ được bao nhiêu!

Hai cô gái được quyền gọi món ăn, Quan Chính Thiên cuối cùng gọi thêm một món mỳ lạnh.

Tống San San vốn định thay Trần Tĩnh hỏi Tiêu Yến Tranh một chút về cuộc hôn nhân trước nhưng vì trên bàn ăn có thêm một Quan Chính Thiên nên không tiện hỏi. Ngược lại, người kia cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, hoàn toàn nắm quyền phát biểu. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.