Trên bàn bày ra toàn món ăn ngon và bổ dưỡng, Trang Bảo và Trang Dụ nhìn vào không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Trang Bảo cười hề hề, chỉ chỉ món ăn rồi kêu mọi người:
" Mời cả nhà ăn cơm. Tiểu Bảo đói bụng lắm rồi a. Chờ nữa là tiểu Bảo đói xỉu luôn á. "
Mọi người buồn cười, bó tay toàn tập với trình độ ham ăn của Trang Bảo. Ăn chơi chơi thì cũng buồn, Trang Bảo ngẫm nghĩ rủ rê Trang Dụ:
" Tiểu Dụ à! Anh em mình thi coi ai ăn nhiều hơn nha. Ai thắng là con người đó dễ thương hơn. Em dám chơi không? "
Đưa tay ngóc nghéo với Trang Bảo, cậu gật đầu đồng ý liền, vẻ mặt phấn khởi như đi hội xuân:
" Thi thì thi! Em không sợ anh Bảo đâu nha. Giờ bắt đầu chiến thôi. "
" Ok! 1... 2... 3! Bắt đầu. "
Hai anh em vừa gắp thức ăn vừa nhai nuốt lia lịa như cổ máy. Ăn kiểu đó Cố Hàm với Cố Ngạo lo lắng vợ mình ăn mắc nghẹn, không tiêu hóa được thì khổ. Vuốt nhẹ lưng vợ, Cố Ngạo nhỏ giọng khuyên can:
" Bà xã ăn từ từ thôi. Em ăn nhanh quá không tốt cho sức khỏe đâu. Nghe lời anh đi mà. Dụ Dụ! "
Nhồm nhoàm nhồm nhoàm, cậu lắc đầu, nói ồ ồ không nghe rõ từ gì.
" Mặc mợ... mem. Manh... măn... mi. " ( phiên dịch: mặc kệ em. Anh ăn đi.)
Vừa ăn vừa nói chuyện, cậu bị sặc vội bụm miệng xoay qua mặt ra ngoài ho bán sống bán chết, thức ăn văng tứ tung trên nền đất. Xót vợ, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-roi-se-toi/1891735/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.