Cảnh Mặc Vũ tới điểm hẹn từ sớm, anh lịch lãm trong bộ âu phục đen, một mình ngồi bên góc nhà hàng Tây cạnh cửa kính, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài.
Anh ta biết, cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ mang tính hình thức, mỏng manh như lá lúa, không thể có bất cứ thu hoạch gì.
Nhưng anh ta không can tâm cứ như thế mà từ bỏ, cho dù phải từ bỏ, ít nhất cũng nên tự dập tắt đi hi vọng của bản thân.
Ông trùm một khi vướng vào vòng xoáy tình yêu cũng chẳng khác gì so với đứa trẻ năm tuổi.
Bất kể việc gì cũng không nỡ, không can tâm, mặc dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn cứ mặc nhiên đâm đầu vào.
Tô Uyển Ân chậm rãi đi từ cửa vào, không khó để cô tìm thấy Cảnh Mặc Vũ, vì nhà hàng hôm nay đã được anh ta bao trọn.
“Vũ đại ca…”
Giọng nói nỉ non vang lên thu hút ánh nhìn của Cảnh Mặc Vũ, anh ta ngước mắt nhìn cô, mỉm cười nhẹ, nụ cười nhu hoà lại dịu dàng, khác xa với dáng vẻ hắc đạo thường nhật.
Đúng là đàn ông chỉ dịu dàng khi ở trước mặt người mình yêu!
Cho dù hổ báo với bao nhiêu người ngoài xã hội, khi ở cạnh người mình yêu cũng tự dưng biến thành mèo con.
“Em tới rồi.
Mau ngồi xuống, gọi món đi.”
Tô Uyển Ân mím chặt môi, khẽ gật đầu, từ từ gọi món.
Cảnh Mặc Vũ ngồi đối diện chưa từng rời mắt khỏi người cô, ánh mắt ấy tràn ngập sự thâm tình, quyện say như bia như rượu, không cách gì cưỡng cầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-phuc-trong-dau-thuong/388319/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.