"Vậy sao lại không làm t.ình luôn, sao phải hôn nhau?"
---
Buổi chiều Tần Mạc ngủ một giấc, tỉnh dậy trong phòng đã không còn ai. Nghĩ bụng ra ngoài dạo một vòng, vừa bước ra khỏi cửa đã bắt gặp ngay cảnh tượng này.
"Tôi nói này, cậu không ở yên trong phòng, ra đây rình người ta hôn nhau à?"
Lạc Bàn: "Gì cơ?"
Tần Mạc buông tay, đè đầu cậu xuống đổi góc nhìn. Qua lớp cỏ dày, Lạc Bàn thấy hai người đang ôm nhau ở căn nhà phía sau hôn lấy hôn để. Một trong hai người có dáng dấp giống Khúc Thành Lâm, còn người kia có vẻ là một người phụ nữ.
Chuyện này quá đỗi kỳ lạ với Lạc Bàn. Cậu chưa từng có khái niệm về việc hôn nhau, chỉ từng thấy hai chữ này trong sách. Đây là lần đầu Lạc Bàn được nhìn thấy cảnh thực tế, ngây người nhìn chằm chằm, vô thức hơi hé miệng. Sau một lúc, cậu thốt lên:
"Xác sống...kiểu mới hả?"
Tần Mạc bị bộ dạng ngây ngô của Lạc Bàn chọc cười, khoác vai Lạc Bàn, kéo cậu sang một bên.
"Ngốc à, cái đó gọi là hôn nhau, văn vẻ hơn thì gọi là nụ hôn."
Sao con người lại làm những việc kỳ lạ thế này?
"Tại sao lại hôn nhau?"
"Tại sao à..." Tần Mạc ngồi xuống bãi cát, suy nghĩ chút, đáp: "Có lẽ là do...sướng, giống như làm t.ình ấy?"
Anh cũng không biết, vì dù sao anh cũng chưa từng hôn ai.
"Vậy sao lại không làm t.ình luôn, sao phải hôn nhau?"
"Chậc", câu này hỏi thật độc đáo, hỏi đến nỗi mặt già của Tần Mạc đỏ cả lên.
"Cái đó đâu phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556189/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.