"Đó là một trong những lý do cậu chưa tự sát?"
---
Mưa lớn đến nhanh nhưng cũng tạnh nhanh, chỉ trong vòng 2 giờ trời lại quang đãng. Mây đen tan biến, ánh nắng mùa hè lập tức xua tan hơi ẩm trên mặt đất.
Đất trong mảnh vườn bị mưa xối mềm, Hạo Tử gấp gọn gàng quần áo của Lý Thiên Quang rồi để tất cả những vật dụng cá nhân mà cậu thường dùng vào đó.
Lạc Bàn nhổ cỏ dại ném sang một bên, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Tần Mạc và Hạo Tử, cậu lấy ra một chiếc bật lửa và vài tờ... giấy.
Trên giấy chi chít chữ, là bản in, chắc là xé từ quyển sách nào đó.
Đó đều là những bài viết trong tạp chí mà Lạc Bàn cảm thấy thú vị. Từ nhỏ, cậu được nghe rằng người đã khuất có thể nhận được những gì người thân hay bạn bè đốt cho, và Lạc Bàn tin vào điều này. Vì vậy, cậu đã mang theo vài thứ mà cậu cho là có thể giúp Lý Thiên Quang vui hơn.
Ai bảo cậu chỉ biết giết thời gian bằng cách đọc sách chứ.
Hạo Tử đến trước bia mộ mắng:
"Thiên Quang, cậu chờ đó, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tiễn cái bọn khốn nạn kia xuống bầu bạn với cậu."
Vài thành viên trong đội đi ngang qua, thoáng liếc một cái rồi rời đi. Trong mảnh vườn nhỏ này không biết đã chôn biết bao nhiêu đồ đạc của người đã khuất. Phần lớn những người chết ngoài kia đều không thể thu nhặt xác lại, chọn vài món đồ thân thuộc chôn xuống đất, miễn cưỡng coi như một nấm mộ, sang năm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-tinh-xam-bo-me-ao/1556192/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.