Từ đó họ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Dương Nguyễn đã hoàn toàn biếnmất sau ngày hôm ấy. Lúc Vũ trở về thu dọn đồ đạc, thì phát hiện anh đãđi. Tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều không còn, ngay cả chiếc gạttàn trên ban công cũng thế. Anh như đám khói thuốc, tan biến đi trong sự níu với của cô.
Vũ giữ đúng lời hứa với anh, bỏ đi đứa con trong bụng. Lúc nằm trên bànphẫu thuật, cô đau đớn cảm nhận có vật gì đó sắc lạnh đi vào cơ thể. Nắm chặt lấy tấm ga màu trắng, hai mắt Vũ nhắm lại. Nhưng cô không khóc,bởi cô biết bản thân làm đúng. Cho dù sau này ai nói cô mang tội cũngkhông sao, cô chỉ biết rằng cô cần phải giải thoát đứa bé này, cần phảigiải thoát nó ra khỏi đau khổ mà nó sắp phải gánh chịu.
Sau lần phẫu thuật đó, Vũ gần như kiệt sức. Cả khuôn mặt trắng bệch,tiều tụy, trông cô như một cái xác không hồn. Lúc cô bước ra khỏi bệnhviện, thấy cảnh vật trước mắt chao đảo và ngả nghiêng. Khẽ vịn tay vàomột chiếc cột trống gần đó, cố gắng để bản thân không gục ngã trong lúcnày. Cô cần phải tỉnh táo, cần phải bước tiếp về phía trước. Bầu trờimùa đông xám xịt, những chiếc xe lao vụt qua người khiến Vũ sợ hãi. Côthu mình lại một góc, khuôn mặt dần dần trở nên bình thản. Trải qua mộtnỗi đau, bạn sẽ có được một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ đó sẽ giúp bạnkiên cường hơi trước những sóng gió và khổ đau.
Vũ bắt đầu cuộc hành trình của mình, vì công việc. Cô xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-cua-biet-ly/199054/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.