Gió lốc cuốn lên đầy trời, trong hang động chật hẹp kẹt kín người, đều bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hoảng, tròng mắt thiếu chút nữa trồi ra, ấy vậy mà chẳng có ai dám liều mình cứu nàng ta.
Trong không gian chỉ truyền lại từng tiếng hét thống khổ bất kham, đau đớn cùng cực.
Nhâm Thạch đơ ra một lúc, sắc mặt đại biến, cả người đột nhiên lạnh thấu xương, cảm giác sau lưng như có vạn ánh mắt bi nộ khinh bỉ nhìn y, xuyên qua y phục, cắn nát tim gan, giờ khắc này Nhâm Thạch cực kì hoảng sợ, định nhấc chân lao lên lần nữa.
Bỗng nhiên cửa hang động rầm rầm đổ rạp xuống, hai bên tường cũng tầng tầng lớp lớp cùng lao xuống.
"Chạy mau____!"
"Chạy ra cửa hang___!"
Tiếng hồ nháo cùng thạch nhũ va chạm vào nhau, động lại vang lên như đục thủng màng nhĩ, bọn người đạp lên đất đá, có người ngã chổng vó không đứng dậy kịp kịp liền bị thạch nhũ chôn vùi, ngay cả tiếng kêu cũng không thể phát ra, bọn người nhốn nháo sắp ra khỏi hang động...
Không một ai để ý tới Nhâm Thạch, y một mình đứng trong khói bụi mù mịt, chả ai đến gần với sinh tử đi lo sinh mạng của kẻ khác, Nhâm Thạch trơ mắt nhìn không gian sắp sụp đổ này, tìm kiếm bóng hình Đào Nguyệt Dung cùng Tử Vô Nguyệt, bọn họ tựa như mất tích, nhưng Nhâm Thạch biết chắc chắn rằng Đào Nguyệt Dung vẫn chưa chết, nếu nàng ta chết, y cũng không thể ở đây.
Đằng sau thân ảnh quay cuồng tìm kiếm, bỗng nhiên có một bàn tay khoát lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1655533/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.