Chúng đệ tử lui ra, chừa một đường nhỏ cho Tử Vô Nguyệt đi tới, ánh mắt hắn lạnh lẽo bắn về phía người không ra người, quỷ không quỷ ghê tởm trong quan tài, dường như chỉ một chớp mắt hắn đã thấy ghê tởm dời mắt đi, ánh nhìn lại một lần nữa dừng trên người Mặc Vu Dịch.
Sở Khương Vũ và Mộ Chiêu Giang cũng tới, bọn hắn ở sau đám người nhìn toàn cuộc, chỉ có Mộ Chiêu Giang mặt như khỉ nhăn đến lợi hại.
"Lôi hắn xuống đi, làm mất mặt Hoa Linh đỉnh bọn ta..."
"Ghê tởm chết ông rồi..."
Ngọc Huyền trường lão tiến lên trước Tử Vô Nguyệt, hành lễ với hắn vội nói: "Để ta lôi hắn xuống không cần ngươi phải đính thân xuống đâu!"
Lưu Vũ Minh toàn thân là hàn ý, khuôn mặt đỏ ngầu vì tức giận, hắn hối hận hôm nay lại xúc động như vậy, xúc động không hề đem lại kết quả tốt, nhưng cứ nghĩ đến sư muội hắn liền không nhịn được, sư muội rất quan trọng với hắn, hắn không thể để cho nàng chết thảm như vậy, mà người giết nàng lại cứ đứng trên đỉnh nhân sinh, vạn nhân reo hò, hắn đáng bị thóa mạ, hắn đáng bị chúng sinh phỉ nhổ.
Hai tên lính canh gác kiềm chặt Lưu Vũ Minh lại, hắn ta bị hãm mà giãy giụa, Chấp Pháp trưởng lão thấy thế nhướn mày tiến lên hành lễ với Tử Vô Nguyệt nói.
"Vô Hy ta biết việc hắn tới đây làm náo loạn cả Hoa Linh Đỉnh là đáng bị phạt nặng, nhưng cũng phải giải oan cho cái chết của đồ đệ của ta rồi mới phạt hắn được không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1655537/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.