Tần Mặc nói ở căn cứ của Đường Minh nhưng hắn không thành thật chút nào, Đường Minh vừa đi hắn đã tìm lối bỏ trốn.
Chưa bước ra được căn cứ Tân Lục Hầu đã réo lên inh ỏi.
"Chuyện gì?"
《 Tổ chức vừa mới báo tin đã bắt được thượng tướng, nói cậu không cần phải làm nhiệm vụ nữa chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo 》
Tần Mặc nhíu mày bóp Tân Lục Hầu trên tay: "Cái gì?"
《 Cậu không cần phải làm nhiệm vụ nữa 》
Tần Mặc gằn lên: "Câu trước nữa"
《 Tổ chức vừa báo tin đã bắt được thượng tướng, nhiệm vụ lần này là____ 》
"Mẹ nó!"
Tần Mặc chửi đổng lên, lao lên bức tường phía trước nhảy xuống từ độ cao chót vót, khuôn mặt lạnh tanh vừa chạm đất đã lao đi vun vút.
《 Cậu đi đâu vậy? 》
Tần Mặc không trả lời mà hỏi câu khác: "Cậu biết người đó?"
《 Cái người khi sáng sao? Hình như có chút mơ hồ, nhưng chắc chắn hắn là người của tổ chức 》
Mẹ kiếp! Hắn đã bị hớt tay trên, Tần Mặc nổi bão điên cuồng sử dụng tinh thần lực phi bay đến ranh giới Liên Bang giữa khu một và khu hai.
Tân Lục Hầu liên tiếp hỏi lại: 《 Cậu đi đâu vậy? 》
Tần Mặc phá lệ trả lời: "Khu mười một!"
Nhâm Thạch không biết ở đây là đâu chỉ biết là một không gian tối tăm, ở giữa đặt một cái giường đơn nhỏ bé bám đầy bụi, khăn trên giường đã đen ngòm ghê tởm mà cậu đang nằm trên cái giường này tứ chi bị trói bằng dây xích gỉ không hiểu vì sao Nhâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/1655556/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.