Phương Ngạo ngồi taxi về cơ quan, Trì Thanh vẫn đi theo hắn như vậy, như một cái đuôi, hắn không phải chê anh ta phiền phức mà hắn không biết cảm giác lúc này của mình là gì, rất mâu thuẫn, Phương Ngạo tâm hỗn loạn về đến cơ quan.
Liền gặp ngay Lục Dương ngồi hút thuốc giữa cửa cơ quan, Phương Ngạo tiến lên, thu lại nét mặt mờ mịt.
"Đợi tao à!"
Lục Dương ngước mặt lên nhìn hắn một lúc, dụi tàn thuốc xuống nền: "Đợi cái rắm!"
Phương Ngạo bỏ qua liền nói: "Bạch Lam làm sao?"
Lục Dương mới đứng lên: "Cô ta đang ở trong!"
Khuôn mặt của Lục Dương rất khó ở, hiển nhiên đã gặp phải chuyện gì rồi, khuôn mặt như đi nặng thế kia, Phương Ngạo đi vào.
Bạch Lam tình trạng sức khỏe đã ổn định, vừa khỏe liền bị bọn La Điền Phong bế về đây, không những không phối hợp điều tra còn giả điên giả quỷ, Lục Dương không vì cô ta đẹp đã đấm cho một phát.
Khi Phương Ngạo bước vào, Bạch Lam có chút khẩn trương, tâm tình hắn rất phức tạp, hơn nữa vì cô ta mà suýt nữa mất mạng, cho nên nhìn thế nào cũng không thể vừa mắt.
Hắn ngồi xuống, ánh mắt cũng không buồn nhìn cô nói: "Tại sao lại muốn tự tử, cô có biết kéo theo cảnh sát cùng chết là tội gì không?"
Bạch Lam lại đột nhiên bình thản như nước, không nói gì, quyết định giữ im lặng.
Phương Ngạo rốt cuộc nhìn lên, Lục Dương lên tiếng.
"Mày thấy gì chưa, tao ngồi chừng nào cô ta im chừng nấy!"
Nhâm Thạch nhìn Bạch Lam, bỗng nhiên trong đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-cuop-nam-chinh-ve-tay-nam-phu/412065/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.