Uông Trữ Hạ thấy khó xử, cô không muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt Mục Anh Húc, cũng không dám trái ý ông chủ, đành phải nhỏ nhẹ nói. “Mục tổng.”
Tuy giọng cô không dịu dàng mà có chút xa cách nhưng Mục Anh Húc vẫn thích nghe.
Ngụy Văn Bác cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của hai người, không giống cặp tình nhân. Nhưng sự nghi ngờ của ông ta nhanh chóng bị xua tan.
Mục Anh Húc cảm kích nói. “Ông Ngụy, cảm ơn ông coi trọng Uông Trữ Hạ, sau này nhờ ông chăm sóc.”
“Đó là đương nhiên, anh đừng lo lắng. Chuyện xảy ra lần trước sẽ không bao giờ tái diễn. Có anh Mục, tin chắc không ai dám bắt nạt cô ấy” Ngụy Bác Văn hào sảng hứa hẹn chắc nịch, đồng thời liếc nhìn Uông Trữ Hạ đang cúi đầu.
Uông Trữ Hạ kìm nén các lời phủ nhận trong lòng, không thể giải thích mối quan hệ của hai người, đành chọn im lặng.
Mục Anh Húc lợi dụng tình hình này, thắc mắc. “Trước đây không phải em ấy bộ phận quan hệ công chúng sao? Khi nào thì được chuyển sang làm thư ký?”
“Cô ấy luôn là thư ký của tôi.” Ngụy Bác Văn khó hiểu trả lời.
Mất vài giây Mục Anh Húc mới biết đây là hiểu lầm. Lâm Mộng Như sợ anh ghen nên nói nói dối Uông Trữ Hạ làm ở bộ phận công chúng. Anh chưa bao giờ nghi ngờ Lâm Mộng Như. Uông Trữ Hạ có bạn thân luôn lo nghĩ cho cô làm cùng công ty cũng là điều tốt.
Giải tỏa hiểu lầm chỉ làm Mục Anh Húc ghen tị việc Uông Trữ Hạ trở thành thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-phuc-hon-cua-muc-tong/1293242/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.