Đôi mắt của hai người đối diện nhau, Uông Trữ Hạ kinh ngạc hỏi. “Thế ca, anh ra ngoài gặp bạn sao?” Cô đảo mắt về phía cô gái xinh đẹp kia, trái tim như bị treo lên.
Lư Hàn Tuyết nhìn theo ánh mắt của Ôn Thế, thấy một cô gái cùng đứa bé ba tuổi. Cô đơn giản nghĩ đây là một người bạn cũ của Ôn Thế, liền đứng dậy mỉm cười dịu dàng và lịch sự, tự giới thiệu. “Xin chào, tôi tên là Lư Hàn Tuyết. Tôi được dì Ôn giới thiệu gặp mặt với Ôn tiên sinh. Cô là bạn là ấy?”
“Dì Ôn? Gặp mặt” Lông mày của Uông Trữ Hạ nhíu lại, cô ngập ngừng hỏi. “Vậy ra đây là buổi xem mắt?”
Lư Hàn Tuyết mỉm cười ngại ngùng, e thẹn liếc nhìn Ôn Thế. “Dì Ôn muốn chúng tôi tiếp xúc để hiểu biết và có thêm nhiều thân mật giữa hai người.”
Ôn Thế không thể ngay trước mặt Lư Hàn Tuyết phủ nhận, dù sao cô cũng là con gái.
Uông Trữ Hạ thất vọng nhìn thái độ thiếu rõ ràng của hắn. Cô biết đây là thủ đoạn của bà Ôn, nhưng sự im lặng của hắn khiến tim cô đau nhói. Cô cười chua chát, nhìn thẳng Ôn Thế. “Vậy là tôi đã làm phiền cuộc hẹn của hai người rồi.”
Cô bế Mục Niệm rời khỏi ghế, quay đầu bước nhanh như trốn chạy. Ôn Thế muốn đuổi theo, nhưng cánh tay bị Lư Hàn Tuyết nắm chặt. Giọng cô ta phật ý rõ ràng. “Ôn Thế, anh định đi đâu? Không nhẽ anh muốn bỏ lại tôi ngồi đây?”
“Xin lỗi! Tôi sẽ giải thích khi quay lại.” Gạt tay cô ta ra, Ôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hanh-trinh-phuc-hon-cua-muc-tong/1293493/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.