Tới khách điếm, liền thấy đại môn mở rộng, một tấm chăn bông dày được treo làm rèm cửa. Đoàn người của Mộc Lăng xuống xe rồi cũng không ai ra đón, Giáp hô một tiếng: “Tiểu nhị đâu? Có chỗ buộc ngựa không a?!”Giọng Giáp rất lớn, quả nhiên từ bên trong truyền ra tiếng nói “Tới đây tới đây!”, sau đó rèm cửa được nhấc lên, một tiểu nhị đen đen mập mập vội vã chạy ra, nhận dây cương Giáp đưa cho hắn, cười hì hì nói: “Đại gia, bên trong ồn ào không nghe thấy các ngài đến, mời vào trong!” Vừa nói, vừa quay vào trong hô lớn: “Lão bản nương a, có khách đến!” Nói xong, lại cười hì hì dắt ngựa vào chuồng.Giáp Ất vén màn cửa, đoàn người đi vào khách điếm. Trong khách điếm đốt lò sưởi, lại có mành vải dày che gió lạnh bên trong, toàn bộ khách điếm đều rất ấm áp.
“Ô!” Mấy người bọn họ vừa vào khách điếm, liền có một nữ nhân xinh đẹp mặc hắc y tiến lên đón: “Các vị ở trọ a? Không khéo rồi, chỉ còn lại có ba gian phòng.”
Tần Vọng Thiên nhìn nhân số một chút, gật đầu nói: “Ba phòng cũng vừa đủ.”
“Ha hả…” Lão bản nương phân phó: “Lão Tứ, chuẩn bị phòng cho khách!”
Mộc Lăng đảo mắt nhìn một vòng, khách điếm đã có không ít người, tổng cộng bốn bàn. Một bàn có vẻ như là thương nhân buôn bán, một bàn là mấy người đạo sĩ, còn có một bàn rất nhiều người ngồi, trong đó còn có mấy người có chút quen mắt.
Những người đó vừa thấy Vương Thập Nhị đi theo bên người Mộc Lăng, liền ồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-moc-vong-thien/1224178/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.