Sau khi rời bệnh viện, Mộ Tư Nguyệt lập tức đi về phía đông thành phố bằng ô tô. Cô không dám ở lại phía bắc thành phố. Cô sợ rằng Mộ gia sẽ ép buộc cô phải cưới người đàn ông 50 tuổi đó.
Toàn bộ khu vực phía đông thành phố A là trung tâm kinh tế hưng thịnh nhất Trung Quốc, nhưng mức tiêu thụ ở đây cực kỳ cao. Tần Tương chỉ cho cô 10.000 nhân dân tệ. Cô nghĩ rằng mình cần một công việc.
Trong những ngày này, cô đã rất chán nản trong ngôi nhà thuê. Tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này và thậm chí cô đã nghĩ đến việc trở về Mỹ để sống, nhưng sau tất cả, cô có chút lưỡng lự.
"Tại sao Quý Thần vẫn luôn không nghe điện thoại.."
Cô một bên bận rộn tìm việc trên Internet bằng điện thoại di động, một bên giương khóe môi cười tự giễu, "Chắc anh ấy biết đêm đó mình đã ở cùng với một người đàn ông khác.. lời nói của mình chắc anh ấy sẽ càng khinh thường, thậm chí không muốn nghe giải thích.."
Đột nhiên, điện thoại di động của cô reo lên, Mộ Tư Nguyệt cảm thấy có chút kì quái. Đây là một chiếc điện thoại mới mua. Rất ít người biết đến số này.
"Xin chào, cô Mộ Tư Nguyệt, tôi là giám đốc của bộ phận nhân sự của Tập đoàn DM&G. Chúng tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô. Cô có thể đến công ty chúng tôi để phỏng vấn ngày hôm nay.."
Mộ Tư Nguyệt có chút ngây người, cho đến khi bên kia lịch sự cúp điện thoại, cô chậm rãi hồi tưởng, "Mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-chop-nhoang-nguoi-vo-xinh-dep-khong-duoc-phep-tu-choi/1537610/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.