Đau, thật sự rất đau! Thì ra cảm giác ăn tát lại đau đến như vậy!. Tình Tình chịu đựng lệ sắp tràn khỏi mi, đẩy Tiết Thiệu Trạch ra : “ Tôi có thể tự mình đi”
Cho dù đau, cô cũng không muốn rơi lệ trước mặt bọn họ
“ Tình Tình, tại sao con lại bướng bỉnh như vậy?. Ba là ba của con, quan tâm con cũng không được sao?” Vô lực buông tay, đây là lần đầu tiên Tiết Thiệu Trạch đối với cô lớn tiếng như vậy
Trong giọng điệu kia có sự đè nén nặng nề, bất luận ai nghe cũng cảm thấy không đành lòng. Nhưng, bây giờ cô không có cách nào suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng của mình, lẳng lặng ở một mình thôi
"Thật xin lỗi. . . . . ." Tình Tình cũng không quay đầu lại chạy lên lâu.
"Tiết Thiệu trạch, anh đứng lại!" Mắt thấy Tiết Thiệu Trạch sắp đuổi theo Tình Tình lên lầu, Lữ Bích Viện bước lên ngăn trước mặt ông
“ Lữ Bích Viện, bà đừng ép tôi phải ra tay với bà” Đối mặt với Lữ Bích Viện, Tiết Thiệu Trạch khôi phục lại khuôn mặt lạnh lẽo, nếu như không phải nóng lòng muốn lên xem Tình Tình như thế nào, ông nhất định không để ý đến bà ta
“Tiết Thiệu Trạch, ông xem Tinh Tinh là cái gì?. Trong mắt của ông, vĩnh viễn chỉ có một mình Tiết Tình Tình thôi sao?” Một bên kéo Tinh Tinh đang khóc thút thít qua, trên khuôn mặt của Lữ Bích Viện hiện vẻ không phục
“ Ba, con hoài nghi, ba là ba của con sao?. Bằng không, tại sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-doat-tinh/1069249/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.