Editor: Hạ Y Lan
Thẩm Kỳ đi phía trước, cũng mặc kệ Diêu An Ninh ở phía sau có đi theo kịp không, những người như bọn họ luôn tự mình hành động, hiếm khi để ý đến người khác, trừ phi đó là người họ quan tâm.
Diêu An Ninh bị đưa tới khu dạy học bị bỏ ở phía sân sau, xa xa liền thấy một đống màu sắc đang tụ tập với nhau, khói thuốc lượn lờ.
“Trần thiếu, người đã tới.”
Một đầu đỏ của Thẩm Kỳ gia nhập vào đám người, tức khắc Diêu An Ninh như nhìn thấy một bảng pha màu.
“Cô chính là Diêu An Ninh?” Trong mấy người có một tên đầu tóc vàng óng, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, thái độ khinh thường nói chuyện với Diêu An Ninh.
Người này chính là Trần Trì, đời trước Diêu An Ninh đã tiếp xúc với nhiều nhân vật tinh anh, mà kẻ đáng sợ nhất chính là Giang Huân, người trước mắt này không thể so với Giang Huân.
“Nghe nói cô tự sát?” Trần Trì nhìn Diêu An Ninh từ trên xuống dưới, ý đồ tìm ra cô dùng cách gì để tự sát, cuối cùng tầm mắt hắn dừng trên cổ tay Diêu An Ninh.
Tay trái Diêu An Ninh có đeo một chiếc đồng hồ, vừa lúc che đậy vết thương.
“Tôi tới là có chuyện muốn nói với cậu.” Diêu An Ninh nói rõ ý đồ đến.
Lời vừa nói ra liền nghe được một trận ồn ào, các loại ánh mắt ái muội đều đảo qua lại giữa Diêu An Ninh và Trần Trì.
Trần Trì cũng cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc người là hắn tìm tới, kết quả đối phương nói có việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-ke-nu/1176396/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.