Nghe nói thời gian chính là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất của con người, nó có thể khiến cho một người thay đổi như vũ bão. Và cũng có nhiều chuyện vì thời gian mà trở thành cái gai trong hồi ức của mỗi người.
Tiếng chuông báo thức vang lên, người đàn ông trên giường với tay tắt đi. Vì đã được rèn dũa từ trước nên chỉ cần một tiếng chuông thôi, cả người anh đã tỉnh táo tới lạ. Anh ngồi dậy, mình trần với cơ bắp rắn rỏi, làn da màu đồng dưới ánh nắng trở nên cuốn hút hơn. Anh cầm chai nước trên bàn, uống một miệng. Vóc người cao lớn đứng dậy, đi tới cửa ban công, tay chống lấy bên tường, đôi mắt màu nhạt lạnh lùng nhìn.
Anh đi vào nhà tắm, tắm rửa vệ sinh, lấy bộ quân phục đã được đặt sẵn trong phòng thay đồ mặc vào, nhìn bản thân trước gương. Một năm chạy trốn khỏi Iraq, vì dám trái lệnh quân ngũ, anh bị giáng chức, bị buộc phải tham gia các nhiệm vụ cấp cao. Anh không nhớ nổi một năm này anh đã thu về bao nhiêu vết sẹo, cũng không nhớ được bao nhiêu phi vụ hoàn thành, anh chỉ biết anh được phục chức, lần này, không cần phải giả vờ, anh được cử tới Iraq, lấy một thứ mang về. Căn cứ ở Iraq vẫn không thay đổi, nhưng vị trí mà anh được phân đã không còn sát doanh trại của mấy nhà nghiên cứu. Lần này, Trung Quốc và Mĩ sẽ hợp tác với nhau, dù không muốn nhưng đây cũng là một bản thoả ước có lợi cho đôi bên.
Nắng Iraq vẫn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-khe-uoc-quan-truong-cho-da/1008836/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.