Đang do dự, giọng nói đàn ông tràn đầy từ tính bình thản vang lên từ phía đối diện, "Tối hôm qua là chị Hoa thay váy ngủ cho em."
Tô Nhiễm ngừng dùng bữa, ngẩng đầu nhìn anh, niềm vui nho nhỏ và ngượng ngùng trong nháy mắt như bị nước lạnh dập tắt, đôi mắt đẹp chất chứa tủi hờn, anh khinh thường việc chạm cô như vậy sao? Ngay cả thay quần áo cũng để người giúp việc làm thay? Cô là vợ anh mà.
Sóng mũi cô cay cay, vội thu lại ánh nhìn, hàng mi dài cụp xuống, che lấp đôi mắt đang rơm rớm nước.
"Dạ." Cô cố nén nước mắt, khẽ đáp.
Lệ Minh Vũ nghe giọng cô có chút run rẩy, bèn giương mắt lên nhìn. Ánh mắt anh trầm tĩnh lướt từ khuôn mặt xinh xắn xuống bờ vai trắng mịn như ngọc, rồi theo khuôn ngực đẹp đang hít thở phập phồng bên dưới váy ngủ, đường cong như ẩn như hiện khiến ánh mắt anh tối sầm lại. Anh lảng nhìn đi chỗ khác, lên tiếng: "Sau này khi dự tiệc, đừng ngốc nghếch để người khác chuốc mình say rượu nữa."
Giọng nói anh bình thản vừa nghe như quan tâm, vừa nghe như không.
Tô Nhiễm vô cớ thấy tủi thân hơn. Cô ngẩng lên nhìn anh, giây phút này cô rất muốn hỏi anh một câu: Tối qua anh đi đâu? Nếu không phải anh bỏ theo Hạ Đồng, em có thể uống rượu sao?
Đáng tiếc, những lời này cô chỉ hò hét trong lòng, trước sau cũng không nói ra, hít sâu một hơi, cô tránh ánh nhìn chăm chú của anh, cúi đầu, dịu dàng đáp, "Em biết rồi."
Lệ Minh Vũ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/2063078/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.