Nhưng cuối cùng ngay thời khắc tưởng chừng đã thành công, điều bất ngờ đã xảy ra.
Thành mạch quá mỏng, không cách nào tránh việc rạn nứt. Tuy bác sĩ chuẩn bị phương án phòng bị nhưng không ngờ mọi chuyện xảy ra nhanh chóng và bất ngờ. Tiêu Tiêu không chết trên bàn mổ, nhưng ngày hôm sau cô bé đã nhắm mắt vĩnh viễn trong phòng bệnh vô trùng.
Lúc đó, thế giới của Mộ thừa sụp đổ trong chớp mắt.
Khi Lệ Minh Vũ và Lệ Thiên chạy tới vừa vặn nhìn mặt Tiêu Tiêu lần cuối...
Kể đến đây, Mộ Thừa đã hút không dưới năm điếu thuốc, tàn thuốc cháy bỏng tay, anh mới định thần dập thuốc, vứt nó đi. Vẻ mặt anh mệt mỏi, cảnh tượng giải phẫu mười năm trước như một bộ phim trình chiếu trong đầu anh, hồi ức bi thương đều như chất độc mãn tính, mối lần nghĩ tới như trải qua sự lăng trì tàn nhẫn, giày vò anh.
Lệ Minh Vũ đờ đẫn, dù thế nào cũng không ngờ chân tướng sự việc lại như vậy. Anh như người tàn tật cứng nhắc trước bia mộ, run rẩy ngắm nhìn gương mặt đáng yêu của Tiêu Tiêu.
Xoắn xuýt mười năm, biết chân tướng càng thêm nặng nề.
Anh cũng ngồi trước mộ bia, nhắm mắt lại, hít thở sâu nhưng đau đớn vô cùng. Anh rút thuốc từ hộp đưa cho Mộ Thừa, bản thân cũng châm một điếu, mắt anh đờ đẫn dưới làn khói thuốc, "Tại sao mười năm trước không nói rõ?"
"Phẫu thuật do ba cậu đồng ý, nhưng sự thực mẹ cậu vẫn giấu kín đến tận bây giờ, chỉ vì sợ ba cậu bị đả kích. Không ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-kinh-mong-99-ngay-lam-co-dau/2063212/quyen-5-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.