Mấy tháng sau, Vân Ức Mặc ra đời.
Tên này Vân Phong suy nghĩ rất lâu mới quyết định.
Vân, là họ của anh.
Ức, đại biểu cho ký ức sâu đậm, tình yêu sâu đậm.
Mặc, là đồng âm với Mặc Mặc.
***
Đó là một đứa bé trai da thịt trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa tròn, bộ dạng vô cùng đáng yêu, nó có phần sợ người lạ, ánh mắt tròn vo tràn ngập tò mò, trốn trong lòng mẹ trộm nhìn thế giớ xa lạ này.
Mặc Mặc ôm đứa bé mềm mại, khoé miệng luôn giữ nụ cười ôn nhu.
Vân Phong cũng muốn ôm nó, nhưng anh chỉ cần hơi đến gần, đứa bé liền lộ ra vẻ mặt muốn khóc, hại anh chỉ có thể kích động nhìn vào nó đầy ham muốn.
Vân Phong cuối cùng không thể không ôn nhu tự giới thiệu mình với nó “ Là ba ba.. Ngoan, đừng sợ nha … Để cho ba ôm một chút được không?”
Ngữ điệu của Vân Phong rất ôn hoà, đứa bé dường như cũng bị cuốn hút, Vân Phong được như ý nguyện ôm tiểu bảo bối của anh và Mặc Mặc.
Vân Phong nhìn Mặc Mặc “Mặc Mặc, con hình như đặc biệt thích bám em.”
“Đương nhiên a, em là ẹm, sao nào, anh ghen tị à?”
“Anh không phải ghen tị điều này, là anh sợ nó cướp em đi.”
Mặc Mặc cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ anh lại vậy mà ghen.
“Phong, anh có cmả thấy tên của cục cưng có phần rất khoa trương không?”
“Sao vậy? Em không thích?”
“Không phải, chỉ là có điểm quá rõ ràng …”
Vân Phong không cho là đúng “Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/100095/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.