Vân Phong nhìn Sở Khinh Dương một cái, sau đó trao đổi ánh mắt, anh đứng dậy cầm chén rượu đi từng bước một về hướng Tần Quyến.
Đối với việc Vân Phong chủ động mời rượu, Tần Quyến có phần cảm thấy bất ngờ, cô cười một tiếng “Đây, xem như xoá bỏ hiềm khích trước kia sao?”
Vân Phong nhíu mày “Tôi không cho rằng trước kia chúng ta có hiềm khích gì! Còn cần phải xoá bỏ sao?”
Tần Quyén cười duyên “Nói rất đúng! Cạn ly!”
Tiếng thuỷ tinh chạm nhau vang trong không trung, hai người một hơi uống cạn.
Vân Phong lịch sự nhận lấy chén không của Tần Quyến, cầm cả của mình giao cho phục vụ đi qua bên cạnh.
Vân Phong cười nhạt, sau đó xoay người nhìn về phía Sở Khinh Dương, ý anh muốn bảo Sở Khinh Dương có thể đi lấy cái chén cô vừa sử dụng qua đi kiểm tra.
Nhưng mà… Vân Phong vừa quay người, lại nhìn thấy ánh mắt bi thương của Mặc Mặc.
Khoé miệng Tưởng Mặc cố gắng mỉm cười, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng thậm chí còn là tuyệt vọng.
Vân Phong trong lòng cả kinh, Mặc Mặc hiểu lầm rồi.
Anh bước nhanh về phía cô, muốn giải thích tất cả, nhưng Mặc Mặc lại không cho anh cơ hội, cô xoay người rất nhanh, không quan tâm chạy đi, biến mấy trong đám đông …
Xa xa Sở Khinh Dương thấy Vân Phong không bình thường, bước nhanh tới “Vân Phong làm sao vậy?”
Vân Phong cảm thấy sắp hỏng việc “Mặc Mặc thấy mình đi tìm Tần Quyến, cô ấy hiểu lầm rồi!”
Sở Khinh Dương vỗ vỗ bờ vai của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/100105/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.