Sau khi nói chuyện đơn giản, Tần Quyến nhìn bóng lưng Mặc Mặc rời đi, suy nghĩ về lời của cô, Tần Quyến lẩm bẩm “Con gái Tưởng Gia quả thật là không giống nhau. Tưởng Hàm quyến rũ và quyết đoán, Tưởng Mặc bình tĩnh và kiên cường … Còn mình …” Trong lòng mang theo một nét buồn bã không người nào có thể hiểu.
Mặc Mặc quay trở lạ phòng, thấy Vân Phong vẫn ngồi ở trên ghế salon,cô nhẹ nhàng nói “Em và Tần Quyến nói chuyện một lát, anh ngủ trước đi.”
Vân Phong nhìn bóng cô đi vào phòng tắm, anh quay về giường, nghĩ lại một ngày trải qua bao nhiêu chuyện không thể tưởng nổi, có mỏi hơn nữa cũng không bằng tâm sức tiều tuỵ tới mệt, nhưng lại không hề buồn ngủ.
Một lát sau, Mặc Mặc đã đi ra, cô ung dung đi đến bên giường, nằm cạnh anh “Phong, anh nói xem, Tưởng Gia lần này sẽ không có việc gì chứ?”
Ánh mắt Vân Phong sâu xa “Hi vọng không có. Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều rất khó thoát đúng không?”
“Đúng vậy. Bằng không cha sẽ không khẩn trương như vậy, vừa rồi em có nhìn thấy ánh mắt của ông không?”
“Có. Từ nhỏ nhỏ đến lớn em chưa từng nhìn thấy vẻ mặt ông khẩn trương như vậy, ông chỉ là muốn cổ vũ mọi người đoàn kết nhất trí cùng vượt qua cửa ải khó khăn này , cho nên mới cố gắng giữ vững. Lúc nãy em đi tìm chị, chị ấy vẫn chưa về, không biết chị ấy có thật là đi tìm Sở Khnh Dương không?
Khoé miệng Vân Phong khẽ cười “Sở Khinh Dương lần này khó có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/100111/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.