Mặc Mặc cúi đầu nói hết tình yêu say đắm của nàng với Vân Phong, nàng nói về việc anh giữa đêm hôm đốt nến vì muốn cô cười, khiến trái tim của nàng từ đó về sau bị chiếm đóng.
Từ đó về sau, cô yêu anh bằng cả trái tim, cho dù anh không yêu cô, cho dù anh có thể đáp lại giống như cô hay không.
Cô cũng khôg cần anh đáp lại, anh đối với cô, đã đủ tốt rồi.
Mặc Mặc nói xong, nỗi lòng của Vân Phong lại xót xa không ngừng.
Vậy mà bốn năm nay anh không biết Mặc Mặc vào buổi tối đó mới yêu anh, là anh quá tự tin vào bản thân, hay là anh thật sự không thể hiểu cô.
***
“Mặc Mặc … Để cho anh ôm em một chút được không?”
Mặc Mặc kinh ngạc “làm sao vậy?”
Vân Phong không biết trả lời như thế nào, chỉ vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Anh mở hai tay ra ôm cô, hồi lâu không nói gì.
Bởi vì anh sợ mở miệng, thì sẽ tuôn ra một tiếng nói khàn khàn, anh cũng không buông cô ra, bởi vì anh sợ vừa buông cô, cô sẽ nhìn thấy vẻ chua xót trong mắt anh.
Rồi sau đó, bọn họ trở lại phòng.
Vân Phong vẫn không thể nào nói chuyện, Mặc Mặc quay sang thăm dò anh, vẻ mặt anh rất căng thẳng, mày chau lại, hình như có nỗi lo không nói ra được.
Lo? Anh đang lo cái gì?
Nói? Anh muốn nói cài gí?
Có phải là muốn nói gì với cô nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng hay không?
Dự cảm không lành đánh úp tới, Mặc Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-lanh-the/100130/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.