Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn
Lôi Thiệu Hành đột nhiên đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt cô.
"Không liên quan đến anh sao?" Anh bóp lấy cổ của cô, dùng sức mạnh làm như phải đem cô bóp chết. Biểu hiện anh lạnh lẽo trở nên cực kỳ mù mịt, ngón tay còn đang dùng sức nắm chặt, bóp chặt cho cô sắp nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, sau đó khổ sở bắt đầu trở nên trắng bệch. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô thống khổ nhăn nhó nhưng còn quật cường không chịu nói nửa từ, đáy mắt anh dây dưa vô số đợt sóng ngầm thâm thúy, từng chữ từng chữ phun ra những lời nói u ám: "Nghe kỹ cho anh! Thân thể của em từ trên xuống dưới đã ký thỏa thuận bắt đầu từ ngày đó em thuộc về anh. Sống chết không phải do em quản là được."
Anh thô bạo buông tay ra, đẩy cô nặng nề sang hướng bên kia một cái.
Úy Hải Lam trong nháy mắt bị quăng ngã xuống đất, phát sinh âm thanh trầm thấp.
Lôi Thiệu Hành cũng không quay đầu lại, mở cửa nghênh ngang rời đi.
Úy Hải Lam chán nản nằm rạp trên mặt đất, thân thể vốn chưa hết đau, thậm chí ngay cả giãy dụa dùng sức đứng dậy cũng không thể. Cô cúi đầu, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền.
Vương San bước vào, lập tức đỡ cô đứng dậy, cũng thuận tiện thu thập những đồ vật đang rơi vãi trên mặt đất.
Chờ khi đến Cẩn viên, Úy Hải Lam lại nói: "Thư ký Vương, cô không cần dìu tôi vào, cô đã chăm sóc tôi cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-mau-den-ga-nham-ong-trum-mau-lanh/2368180/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.