| Úy Hải Lam vốn nghĩ rằng cô sẽ không thể thi tốt nghiệp trung học, nhưng không ngờ, sau ngày thứ hai, ngày thứ ba, tất cả lại khôi phục như lúc đầu, không còn những người lấy những lý do buồn cười đến quấy rối, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô mới chỉ vắng mặt hai môn thi ngày thứ nhất, hai ngày sau vẫn thuận lợi vào trường thi bình thường. Thời tiết hơi nóng, quạt trần trên đỉnh đầu thổi mát, chạy ù ù. Phòng học yên tĩnh, hai thầy giáo một trước một sau giám thị nghiêm mật. Xung quanh chỉ có tiếng bút viết, nổi bật lên vẻ mặt nặng nề của các thí sinh,tạo thành áp suất cực kỳ thấp, không khí khẩn trương khiến người ta cảm thấy hết sức đè nén. Nhưng trong phòng học, vị trí thứ hai từ dưới lên, lại có một người không vội vã cẩn thận làm bài, thậm chí còn khẽ cười. Đó là một cô bé mặc váy xanh dương nhạt. Vị thầy giáo cảm thấy kinh ngạc, chầm chậm đi đến gần cô bé kia, lúc đi qua cúi đầu nhìn lướt nhanh, thoáng thấy cô bé đang suy nghĩ đề thi. Đó là một bài cổ văn, trích “Hoài nam tử, chương Nhân gian huấn". “Ở gần biên ải có người giỏi thuật số, con ngựa vô cớ đi mất vào đất Hồ. Mọi người đều chia buồn. Người cha nói: “Việc đó biết đâu lại có phúc?”(1) (1): “Hoài nam tử” là một trong những bộ sách quan trọng của đạo giáo trung quốc. Đoạn trích trên trích từ “Tái Ông thất mã, yên tri họa phúc” trong chương “Nhân gian huấn”. (Tái Ông (ông già ở biên ải) |
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-mau-den-ga-nham-ong-trum-mau-lanh/2368374/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.