Edit: Nại Nại
"Nhìn cái gì thế?" Phí Huyên vừa mới ra khỏi thang máy, thấy Hạ Nam Phương đứng ở trong đại sảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn về một phương hướng.
Từ góc độc của Phí Huyên nhìn qua, lập tức nhìn thấy người đứng đợi trong đại sảnh chính là ai, nhất thời cả kinh, giọng cất cao: "Cậu nói thật đi, có phải biết trước Lý Nhiễm ở đây rồi cố ý chạy tới không?"
Hạ Nam Phương sửa sửa tay áo, đôi mắt đen nhánh hơi nheo: "Sao có thể?"
Phí Huyên không tin: "Tôi tin cậu con khỉ!"
Hạ Nam Phương nhíu mày, cười khẽ một tiếng: "Đại khái là... định mệnh đã an bài."
Nói xong, đè lại caravat, đi về phía Lý Nhiễm.
Từng nhóm từng nhóm người đi vào trong hội triển lãm, qua sau 8 giờ dần dần giảm bớt, Lý Nhiễm thoáng hơi tháo lỏng chân khỏi giày cao gót, thay đổi tư thế.
"Ran."
Thân hình cao lớn của Hạ Nam Phương chợt đứng yên, nhíu mày nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, là một chàng trai người nước ngoài mắt xanh tóc vàng cách Lý Nhiễm không xa.
Anh ta mặc bộ sườn xám của nam màu xanh ngọc thêu rồng, Lý Nhiễm cũng mặc sườn xám xanh ngọc của nữ. Rõ ràng là đồ nhóm tuyên truyền cho buổi giao lưu, nhưng ở trong mắt Hạ Nam Phương lại là đồ đôi tình chàng ý thiếp.
Rồi Hạ Nam Phương nhấp nhấp môi, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Hai người đưa lưng về phía anh, anh mơ hồ có thể nghe họ nói mấy câu.
Đại khái là anh chàng người nước ngoài kia hỏi Lý Nhiễm ăn sáng chưa, Lý Nhiễm trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-nay-toi-khong-ga-nua/212867/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.