Tống Bác Sâm chỉ nói đẹp mồm.
Nói về người, anh biết rõ.
Khi việc đến chính mình, anh hoàn toàn không nhận ra lỗi của mình.
“Em gái không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác.” Tống Bác Sâm tiếp tục nói: “Cậu không được phỏng đoán một cách mù quáng.”
“Không được phỏng đoán mù quáng? Vậy cô ấy đã nói gì với anh khi cô ấy đóng cửa lại?” Tống Bác Dương hiện tại rất thất vọng với Tống Bác Sâm, “Dù sao đi nữa, cô ấy và Diệc Nhan cũng là em tôi! Và Diệc Nhan cũng đã rất tốt với cô ấy, còn cô ấy thì sao? Cô ấy đã làm gì? Diệc Nhan bị ba mẹ đuổi đi, cô ấy không chỉ không nói một câu nào mà còn muốn đâm dao sau lưng! Thật không hiểu, tại sao anh, anh hai và ba mẹ lại đối xử với cô ấy tốt đến vậy!”
Tống Bác Dương gần như có thể tưởng tượng ra, Tống Họa đã nói bao nhiêu lời xấu về Tống Diệc Nhan trong phòng làm việc.
Rõ ràng chỉ khi Tống Diệc Nhan đi, cô mới là tiểu thư duy nhất của Tống gia.
Người như Tống Họa thật sự quá đáng sợ!
Làm sao anh lại có một người em gái như vậy!
Có rất nhiều lúc, Tống Bác Dương thậm chí còn nghĩ, nếu anh không có em gái này thì tốt biết mấy.
Chỉ cần Tống Họa không xuất hiện, gia đình này sẽ luôn duy trì trạng thái hòa thuận và hạnh phúc.
Nói đến đây, Tống Bác Dương tiếp tục nói: “Anh trai, Diệc Nhan cũng là em gái mà anh đã nhìn thấy lớn lên! Tại sao anh không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-the-ga-at-chu-bai-song-lai/1504446/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.