Giản Mạt trong lòng có chút băn khoăn, cô không biết Cố Bắc Thần có phải hay không đã biết chuyện........ Có thể tưởng tượng, lại cảm thấy không có khả năng này. Dù sao thì Cố Bắc Thần vẫn đang ở nước ngoài vẫn chưa về........
Bởi vì có Tô Quân Ly bên cạnh, cô cũng không dám biểu hiện quá nhiều, chỉ là nhún vai nói: “Em còn muốn đi làm, anh......”
“Anh chở em đi!” Tô Quân Ly không muốn vạch trần tâm tư của Giản Mạt.
Giản Mạt gật đầu, cũng không có cự tuyệt...... Dù gì xe của cô vẫn đang đem đi sửa, hơn nữa ở đây bắt xe cũng không dễ dàng. Cho dù hôm qua xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn người chung quanh có ý kiến.
Tô Quân Ly đưa Giản Mạt đến dưới lầu của công ty, thấy cô xuống xe, khóe miệng khẽ nhếch nói: “Bữa tiệc ngày mai nhớ đừng quên.”
“Đến nghe anh đánh đàn sao?” Giản Mạt nửa thật nửa đùa nói.
Tô Quân Ly hơi dừng lại, lập tức hỏi: “Em nghĩ sẽ nghe sao?”
Giản Mạt hơi nhíu mày, “Tất nhiên....... Sao vậy, có gì khác sao?”
Tô Quân Ly cười, buổi diễn tấu ngày mai anh chỉ có ý định đến tham dự sẽ không nghĩ sẽ lên biểu diễn....... Đương nhiên, nếu như cô muốn nghe, anh sẽ không để ý phá lệ một lần.
“Đừng để cho em đòi hỏi như vậy, em sợ chính mình mất phương hướng!” Giản Mạt nghiêng đầu mỉm cười, kịp thời nháy mắt, cái nhìn thông minh đặc biệt quyến rũ.
Tô Quân Ly thừa nhận anh đối với Giản Mạt có tâm tư, một nữ nhân vừa thông minh lại vừa tỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thien-gioi-tien-the-anh-dung-yeu-em/2060059/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.