Lúc Giản Mạt tỉnh lại thì trời đã tối đen, giờ này chắc cũng là nữa đêm. Một bầu không khí yên lặng bao trùm trong căn phòng, Cô mơ hồ nhìn xung quanh, trước mắt là bốn bức tường màu trắng, quanh chớp mũi, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc chỉ có ở bệnh viện. Từ trong thần trí mơ hồ cô bắt đầu tỉnh táo lại, từ góc độ quan sát này cũng làm hiểu bản thân mình đang ở đâu.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt mơ màng di chuyển nhìn xuống đôi chân thon dài trước mắt. Bên cạnh có một bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi, trên tay cầm văn kiện, khóe môi của đối phương còn hơi nhếch lên.
Tiếng mưa rơi bên ngoài vang lên thật lớn, từng hạt mưa rơi trên tấm kính cửa sổ, thổi vào làn gió lạnh vào căn phòng, tạo ra sự lạnh lẽo bao trùm xung quanh.
"Ngắm đủ chưa?" Cố Bắc Thần hơi nghiêng đầu nhìn về phía này, ánh mắt thâm thúy như muốn khóa chặt lấy cả người Giản Mạt lại, âm trầm u ám mà nhìn cô.
Giản Mạt nở nụ cười, trả lời: "Anh đẹp trai như thế, em nhìn hoài mà vẫn chưa cảm thấy đủ." Vì cô đang phát sốt, cộng thêm việc vẫn chưa ăn cơm, nên khi cô vừa mới mở miệng nói chuyện, giọng nói rất nhỏ còn suy yếu khàn cả giọng.
Đôi mắt Cố Bắc Thần lập tức tối sầm lại, nghiêm túc chất vấn cô: "Giản Mạt, em là con nít mới lên ư, bị bệnh mà còn không biết đi khám bác sĩ, em muốn lấy mạng sống của mình ra mà đùa sao!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thien-gioi-tien-the-anh-dung-yeu-em/2060096/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.