Một tháng sau, rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng hoàn thành tất cả bản thiết kế đá quý.
Hạ bút, xoa bóp bả vai đau nhức của mình.
Một đôi tay thon dài như ngọc đặt ở trên vai cô, thay cô xoa bóp: “Bà xã, anh đấm lưng cho em.”
Trong đôi mắt hoa đào nhỏ dài của Mộ ngốc nghếch, tất cả đều là sự ngốc nghếch, khờ khạo.
Anh thường thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong thư phòng của cô, Giang Dĩ Mạch đã sớm coi như không thấy gì rồi.
“Bà xã, gần đây em quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều.” Mộ ngốc nghếch nói.
“Đúng là tôi nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Giang Dĩ Mạch cười nói.
“Bà xã, hàng năm anh đều phải ra nước ngoai ở mấy tháng, năm nay em đi cùng với anh có được không?” Ánh mắt Mộ ngốc nghếch tràn đầy mong được.
“Ra nước ngoài?” Giang Dĩ Mạch tò mò: “Vì sao hàng năm đều phải ra nước ngoai ở ba tháng?”
“Trước đây anh bị thương, ba ah và mẹ anh đã đưa anh ra nước ngoai điều trị, sau đó hàng năm đều đi.”
Giang Dĩ Mạch gật đầu: “Thì ra là vậy!”
“Bà xã, năm nay chúng ta cùng đi có được hay không?”
“Chủ ý này cũng rất hay, coi như ra nước ngoài nghỉ phép.” Giang Dĩ Mạch nói: “Gần đây đều bận rộn làm việc, cũng nên nghỉ ngơi thả lỏng cho tốt.”
“Bà xã, em đồng ý?”
“Uhm, tôi đồng ý.”
“Nha! Thật tốt quá!” Mộ ngốc nghếch cao hứng vỗ tay.
“Đúng rồi, khi nào thì đi?” Giang Dĩ Mạch hỏi.
“Làm thủ tục xong sẽ đi.” Mộ ngốc tử giọng điệu non nớt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-dau-nha-giau/1312036/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.