Edit: Giả Bảo Ngọc
Sắc mặt cô tái nhợt không còn chút máu. Giọng nói của cô rất thấp, rất thấp, giống như thì thầm nói với chính mình, mang theo nỗi tuyệt vọng: “Tình Thâm, anh biết không? Tuy rằng anh thầm mến mười hai năm, thế nhưng em một mực ngưỡng mộ anh, so với thầm mến khổ sở hơn nhiều.”
Lý Tình Thâm bước đi không dừng lại.
Lăng Mạt Mạt bất chợt cảm thấy, lòng anh đã quyết, cho dù cô có nói gì đi chăng nữa, cũng không có tác dụng.
Cô câu môi, vô lực cười cười, “Tình thâm, em nghĩ là anh rất hiểu em.”
Đáp lại cô, là bóng lưng của anh càng lúc càng xa, anh không dừng bước nhưng cùng với những tiếng bước chân, một câu nói lướt qua: “Anh cũng nghĩ em rất hiểu anh.”
Cô trơ mắt nhìn anh biến mất khỏi thế giới của mình.
Anh để lại một câu giống như cô đã nói.
Anh nói, Anh nghĩ là cô hiểu anh.
Cô không biết có phải mình đang bị ảo giác hay không, cô cảm thấy, lúc anh nói ra câu này, giọng nói anh cất giấu đôi chút nghẹn ngào.
Cô làm anh thất vọng sao?
Bọn họ rõ ràng là yêu nhau, giờ phút này, cô vẫn cảm nhận rõ ràng anh rất yêu cô. Cô cũng rất yêu anh, nhưng tại sao cả hai lại muốn tách ra?.
Kết cục như vậy, khiến cho cô thực sự suy sụp.
Sắc mặt Lăng Mạt Mạt càng lúc càng tồi tệ, cô nghĩ mình sẽ khóc, thế nhưng trong đáy mắt, hình như nước mắt không có tuôn rơi.
Hóa ra những gì người ta nói là thật.
Khi đau thương lên đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668163/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.