Edit: Ngọc Hân
Cho đến khi tay Lý Tình Thâm cầm lấy nắm cửa, Lăng Mạt Mạt vẫn không mở miệng giữ anh lại.
Lý Tình Thâm dừng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng kéo cửa ra cất bước đi xuống lầu.
Ánh mặt trời giữa mùa hè rực rỡ chói mắt, Lý Tình Thâm mở cửa xe ngồi lên nhưng không khởi động, nhìn xe cộ người đến người đi trên đường Nhị Thập, ánh mắt mang theo sự đau xót.
Năm năm mà cô nói thoải mái như vậy, cũng chỉ có năm năm, nhưng cô hoàn toàn không biết, năm năm thời gian này đối với anh mà nói thì có ý nghĩa như thế nào.
Từ đầu chí cuối anh vẫn luôn yêu cô đến không có đường lui, anh yêu thương cô còn không kịp thì sao có thể ép buộc cô vào tình thế như vậy?
Chẳng qua anh thật sự hi vọng, hi vọng trong đầu Lăng Mạt Mạt đặt Lý Tình Thâm anh ở địa vị thứ nhất.
Cô là người phụ nữ của anh, anh có quyền lực bảo vệ cô.
Giữa hai người bọn họ, để mình anh chịu đựng là được rồi.
Anh không muốn để cô chịu đựng bất kỳ tổn hại nào!
Anh yêu cô.
Anh rất rõ ràng.
Anh không quan tâm anh vì cô sẽ buông bỏ bao nhiêu, mất bao nhiêu.
Anh không muốn để cô rời khỏi anh, anh thừa nhận lần này anh ích kỷ, nhưng cô chưa từng nếm thử ngày đêm chờ đợi trong 14 năm có tư vị gì.
Chuyện cho tới bây giờ, ngày ngày anh đắm chìm trong hạnh phúc, đối với sự kiên trì không dao động mình từng có, anh cũng cảm giác khó có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668170/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.