Edit: Lam Anh
Anh không còn đường lui có thể đi, cô không thích anh, bất luận anh thâm tình thế nào, cố gắng như thế nào, cô cũng sẽ không yêu anh.
Lý Tình Thâm nhớ đi nhớ lại, cảm thấy mình đột nhiên trở nên mù mờ, anh yêu cô lâu như vậy, anh yêu cô sâu như vậy, cô không tiếp nhận tình yêu của anh, còn bảo anh quên đi, nhưng ai có thể nói cho anh, anh không thích cô, anh đi làm cái gì?
Đột nhiên, Lý Tình Thâm cũng hơi bối rối vươn tay, gắt gao bắt được cổ tay cô.
Thân thể Lăng Mạt Mạt miễn cưỡng cứng đờ, không né tránh, cũng không quay đầu.
Lý Tình Thâm không biết mình nên nói cái gì, giờ khắc này, người đàn ông vào ngày thường không làm gì không được, vị thần cao cao tại thượng, như là một đứa bé, không từ bỏ mà lại mờ mịt.
Ánh mắt anh chuyển tới chuyển lui, anh biết bản thân tỉnh mộng rồi, không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa, ngày trước anh, còn có thể lừa gạt chính mình, cô sẽ yêu anh.
Lý Tình Thâm suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng mới mở miệng giọng khàn khàn: “Mạt Mạt, em có thể quên được sao? Một năm tới này, em quên rồi sao?”
Anh biết, anh không thể quên được, cùng với cô từng chút từng chút, cho dù đau, anh cũng không thể quên được, không nỡ quên mất, mỗi khi anh nhớ đến cô, anh nhớ lại từng chút từng chút, anh đều cảm thấy ngọt ngào vạn lần.Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn .
Lăng Mạt Mạt không có can đảm nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668339/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.