Edit: Lam Anh
Sự rời đi hay không rời đi của anh, cô đều không để ý.
Đáy lòng cô thì ra không có anh.
Lúc ấy anh thật sự nếm mùi tuyệt vọng triệt để.
Hiện giờ cô gửi cho anh một tin nhắn như vậy, anh* mới phát hiện, mặc dù anh và cô cách muôn sông nghìn núi như vậy, anh vẫn không thể quên được cô.
(*) Thực ra nguyên gốc của nó là “tha” – chỉ phái nữ, nhưng ta thấy chỗ này là nam mới đúng, nên để là “anh”.
Chỗ con người yếu đuối nhất, là luyến tiếc.
Từ đầu đến cuối, anh đều là luyến tiếc cô.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm biển hoa Lavender tầng tầng lớp lớp nơi xa, đáy lòng có cảm xúc vô tận đang không ngừng quay cuồng.
Sau một lúc lâu, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy bút trên bàn, tô tô vẽ vẽ một hồi trên sổ ghi chép.
Không biết qua bao lâu, Lý Tình Thâm mới ngừng lại được, đặt sổ và bút trên bàn, nhàn nhạt đứng lên, lúc ấy mới trả lời Bạc Sủng Nhi, anh nói: “Ừ, đến lúc đó, anh và em cùng trở về.”
Sau đó, anh đứng dậy, trở vào trong nhà.
Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, nhìn cuốn sổ kia, lại phát hiện phía trên lại có thêm hàng chữ rồng bay phượng múa ngay ngắn.
Cô nhìn xuống từng chữ từng chữ, mới phát hiện, hóa ra là lời bài hát.
Mưa đều đã ngừng, mảnh trời này bụi cái gì đây
Anh còn nhớ rõ, em nói chúng ta phải hạnh phúc
Tiếng bước chân trong đêm khuya, luôn luôn chói tai
Sợ cô đơn, để cho thành phố hoan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1668354/chuong-669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.